Cấm Ái Tình Nhân

Chương 6



Edit: lephngoc

Beta: mkhoi

Tuy rằng tin tức tạm thời qua đi, nhưng lại giống như có mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào, khiến cho lòng người bất an.

Ngoài bốn gã cầu thủ ra, một viên trợ lý huấn luyện đã bị loại khỏi tư cách đại biểu quốc gia, gây ra sóng to gió lớn, đương nhiên không có khả năng lắng dịu hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn; mà những đội viên còn lại, càng bị quản giáo chặt chẽ hà khắc hơn, đều bị dồn hết toàn bộ tinh thần sức lực, chuyên cần luyện bóng, một lần nữa càng làm tăng thêm sĩ khí bị đả kích.

Thân là đội trưởng, Tống Khải lại bị cuốn vào trận phong ba này, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Anh giống như bị câm, càng ngày càng ít nói, chỉ mải miết luyện bóng, theo thời khóa biểu thì không nói, đằng này còn thường xuyên yên lặng tận lực tập luyện suốt đêm dài, đồng đội do bị huấn luyện cả ngày mệt đến mức nằm xuống liền ngủ, nhưng anh vẫn ngồi lại xem băng ghi hình trận đấu, nghiên cứu chiến thuật, ghi chép lại.

Đêm dài đằng đẵng, cứ thế trôi qua, bởi vì mãi cho đến trước trận đấu, Tống Khải cũng chẳng có lấy bất cứ cơ hội nào chuồn ra gặp Tống Lăng Tâm lần nữa. Để lại cô một mình cô quạnh ở nhà ông nội trên sườn núi, bất kể nghĩ thế nào, anh cũng không yên lòng.

Cô sợ tối, mà khi đêm về, trên ngọn núi trở nên tối đen, dù có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay. Không thể ở bên cạnh cô, cùng cô đi vào giấc ngủ, tất cả lo âu nóng nảy của Tống Khải, đều hóa thành quyết tâm—anh nhất định phải đánh thắng trận này, thay mặt đội lập công chuộc tội.

Sau đó, trách nhiệm đội trưởng của anh đã hoàn thành, xem như không làm người dân trong nước thất vọng; trở lại chuyện mình, anh thực sự muốn làm một chuyện chân chính.

Tựa như anh đem bóng tiến vào khu vực cấm, bất cứ ai cũng không thể ngăn lại, chuyện anh muốn làm, không một ai từ trước tới giờ có thể ngăn cản.

Vì ngày đó sẽ đến, vì có thể công khai quan hệ với cô một cách quang minh chính đại, anh một mực chuẩn bị, nhưng chờ đợi không phải không có thời hạn, sự chịu đựng của anh cũng không phải vô hạn, bí mật lớn cuối cùng sẽ bị vạch trần một ngày nào đó, huống chi, chính là anh quyết tâm muốn vạch trần.

Ấp ủ niềm tin như vậy, anh buông hết tất cả tạp niệm, toàn tâm toàn ý, cắn răng chống đỡ sự huấn luyện khắc nghiệt hơn gấp mười lần bình thường, dẫn dắt các đội viên, cầu thủ phục vụ quên mình, trong thời điểm cam go, nhất quyết giành chiến thắng.

Sau khi chiến thắng, ôm cúp MVP trở về, Tống Khải chỉ nhớ rõ khi tiếng còi vang lên báo hiệu trận chung kết chấm dứt, thì mồ hôi làm nhòe tầm mắt, lồng phổi giống như muốn nổ tung, sự rạn nứt trong tình đồng đội cùng những chấn thương đau đớn, như bị thiêu hủy toàn bộ, toàn thân không biết có bao nhiêu chỗ chấn thương…

Nhưng anh thở phào như trút được gánh nặng, phảng phất ở thời khắc mấu chốt thắng thua của trận đấu, anh xuất thần đẩy bóng vào lưới ba lần, sau đó hàng vạn hàng nghìn người mê bóng đang theo dõi trận đấu, cũng thở phào đầy nhẹ nhõm.

Đám đông cuồng nhiệt đến đón tại phi trường, máy chụp ảnh, camera chớp đèn loang loáng khiến cho người ta trở nên hoa mắt. Kế tiếp vẫn không được nghỉ ngơi, một mạch thẳng tiến đến lễ chúc mừng, họp báo… Bận rộn đến mức không có cơ hội để thở.

Trong lúc này, ông bà Tống có đến thăm anh, cũng cùng nhau tham gia lễ chúc mừng, nhưng không hề thấy bóng dáng của Tống Lăng Tâm.

“Mẹ, Lăng Tâm đâu?” Là lời mở đầu khi mẹ con anh gặp mặt.

“Nó bận học, sắp tốt nghiệp rồi, ba con không cho nó đến.” Bà Tống đáp lời.

Bận học, bận đến thế sao? Anh đã dẫn đội bóng từ trận đấu bay trở về, vậy mà vẫn bận à?

“Dạo gần đây hình như nó có mấy đứa bạn thân, thường xuyên lui tới, nên càng không có thời gian.” Giống như cố ý nói cường điệu, bà Tống còn nói thêm một câu như vậy.

“Bạn gì?” Tống Khải khẽ nhíu mày, truy vấn.

“Mẹ cũng không biết, nói tiếng Trung, mẹ nghe không hiểu.”

Tính ra, hai người đã nửa năm không gặp mặt. Thân nhân bình thường thì không tính, nhưng họ là tình nhân yêu nhau tha thiết, xa cách như vậy, chịu đựng thật sự quá khó khăn.

Cuối cùng thì lễ chúc mừng cũng chấm dứt, Tống Khải tự mình lái xe đưa ba me cùng tham gia tiệc rượu về nhà.

“Con muốn đưa ba mẹ về?” Bà Tống có chút kinh ngạc, “Tự ba mẹ về được, con không cần quay về đội sao?”

“Con nghỉ.” Anh giải thích đơn giản. Mới vừa chiến thắng một trận đấu lớn, người làm bằng sắt cũng cần phải nghỉ ngơi chứ!

“Ờ… vậy con không về thành phố? Sao vậy?”

Tống Khải có mua một căn nhà trong thành phố, gần đội bóng, bình thường đều ở chỗ đó. Nhưng giờ phút này, anh nắm giữ vô lăng, khẽ nhíu mi, có chút nghi hoặc nghiêng mắt nhìn mẹ mình.

Vì sao bà có vẻ không quá vui khi biết anh trở về? Anh không hiểu. Về nhà ba mẹ mình nghỉ ngơi, cũng cần có lý do sao–,

Ông Tống vẫn trầm mặc luôn nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy ông nhíu chặt mày. Còn sắc mặt và thái độ giống như vậy của ông Tống đã có từ khi nào? Tống Khải cũng không nhớ.

Trong khoảng thời gian tới này, ông Tống càng trở nên lãnh đạm, vốn nghĩ bị ảnh hưởng bởi chuyện đi uống bia ôm lúc trước, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, anh còn thắng trận trở về, rốt cuộc ông Tống tức giận vì cái gì?

Lại liếc mắt thấy sắc mặt lạnh lẽo kia, Tống Khải hướng tầm mắt trở về phía trước, chuyên tâm lái xe. Anh biết có vấn đề, cũng nên giải quyết, chỉ có điều trước mắt anh chỉ quan tâm đến một chuyện, hoặc một người—Tống Lăng Tâm.

Trong gần một giờ đi xe, mọi người đều không nói nhiều, không khí trong xe thật nặng nề, giống như bóng đêm u ám bên ngoài cửa kính.

Về đến nhà, đã qua nửa đêm, ba người đều tự đi rửa mặt chải đầu đi ngủ. Tống Khải miễn cưỡng cố đè nén thôi thúc bước xuống phía sau, lên lầu xông thẳng vào phòng Tống Lăng Tâm, nhưng chỉ có im lặng chào đón.

Nằm trên giường mình, trợn mắt nhìn lên trần nhà tối đen, trừng mắt đến nỗi như đốt cháy hai hốc mắt, sau đó thật vất vả để đợi cho ba mẹ đều đi ngủ, anh đứng dậy không một tiếng động, thân hình cường tráng giống như loài thú săn di chuyển, chỉ trong chốc lát, anh đã xuyên qua hành lang, đi xuống lầu, đến gác xếp thông qua nhà bếp.

Cô đi vắng. Căn phòng im ắng, trên giường không có người.

Tống Khải quả quyết cô còn ở nhà. Xe của cô vẫn ở trong ga-ra, thường dùng bạc phủ lại, đèn tường cũng mở chỉ vì biết ở nhà Tống Lăng Tâm sợ tối, mấy bóng đèn tường không tắt nhất định là dấu hiệu, cô vẫn còn ở nhà.

Nhưng, người ở nơi nào?

Trước tiên không được kinh động đến ba mẹ, bóng dáng thon dài của Tống Khải như âm hồn thầm lặng di chuyển, một gian lại một gian, đi khắp quanh nhà. Rốt cuộc, đứng trước thư phòng nhỏ trên lầu hai, mới thấy ánh sáng hé ra từ khe cửa.

Tiếng gõ cửa thực ngắn gọn, một cái, lại một cái.

Giống như nghe được tiếng thở dài của ai đó, nhưng Tống Khải cũng không xác định, tựa hồ cả thế kỷ trôi qua, cánh cửa rốt cuộc bật mở.

“Vì sao trốn ở chỗ này?” Tiếng nói thấp của Tống Khải vang lên, nhưng không thể nén xuống lửa giận trong giọng nói. “Em không biết anh đã trở về? Em không biết anh đang tìm em sao? Điện thoại không bắt, nhắn tin không trả lời, bận học đến thế à? Rốt cuộc là đang bận cái gì? Em tốt nhất nói cho rõ…”

Tiếng nói đột nhiên ngừng bặt, khắp nơi một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng hoàn toàn, bởi vì bàn tay nhỏ mềm mại đã đè chặt lên môi anh, ngăn anh tiếp tục chất vấn.

Cô có vẻ gầy đi, mắt dường như to hơn. Đôi mắt xinh đẹp kia, vừa đen lại vừa sâu, lẳng lặng nhìn anh, ngàn lời vạn câu đều chôn giấu vào lòng.

“Em đang nghe điện thoại.” Cô khẽ nói, “Chờ em một chút.”

“Đã trễ thế này, nói điện thoại gì chứ?” Tống Khải thấp giọng lầm bầm.

Theo cô vào trong phòng, mới phát hiện cô thật sự đang nghe điện thoại, nhưng là gọi điện qua mạng, cần dùng đến máy tính; mà trong phòng cô lại không có lắp đặt mạng, cho nên, nên phải dời notebook qua thư phòng.

Tống Khải nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Chủ đề khác thường rất khó hiểu, mà cô dùng chính tiếng mẹ đẻ của mình. Từng thanh âm trong trẻo lanh lợi vang lên, mặc dù anh nghe không hiểu, nhưng lại thấy thích nhịp điệu giống như ca hát, cho nên im lặng ngồi cạnh lắng nghe. Như vậy cũng đủ rồi. Ngồi gần sát cô, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm giác cô ở kề bên, đưa tay có thể chạm tới cô, lắng nghe thứ ngôn ngữ khác như ca như hát… Tống Khải nhắm mắt lại, cảm nhận sự lo âu xa cách lâu như vậy cho tới nay, đều từ từ tan biến, bất kể là thân thể hay tâm hồn, gần đây hoàn toàn bị vây bủa đều chìm vào trạng thái buông lỏng nhất.

Anh nằm thoải mái trên ghế dài trong thư phòng, chân dài gác lên cạnh bàn, một tay không khách khí đưa tới giữ chặt tay cô. Nắm chặt trong tay bàn tay nhỏ bé mềm mại, tâm tư bất an lo lắng, liền trở nên yên bình.

Đeo tai nghe, Tống Lăng Tâm chỉ quay đầu liếc nhìn anh, rồi trở lại tiếp tục nói chuyện qua điện thoại. Đợi cô nói được một lúc thì Tống Khải đã ngủ mất tiêu.

Tống Lăng Tâm cố gắng lén rút tay về, thử vài lần, cũng không thành công. Tống Khải không ngừng buông tay.

Thở dài, cô thôi giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh anh.

Thật ra… Đã lâu không gặp. Cố tình trốn tránh, làm hai người không gặp nhau, nhưng tình cảm căn bản trốn không khỏi; Tống Khải luôn luôn ngự trị trong lòng cô, từng giờ từng phút, cũng không hề rời khỏi.

Bàn tay nhỏ bé còn lại nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi kia, lướt qua mày rậm đầy cá tính chiếc mũi thẳng đứng, đôi môi mỏng kiên nghị, chiếc cằm góc cạnh rõ nét… Nói thật, anh không phải là loại ngôi sao điện ảnh vừa thấy đã biết hư hỏng, mà là một người đàn ông vô cùng tuấn tú tài năng xuất chúng. Hơn nữa ở trên sân bóng, loại khí thế lợi hại này, dùng mắt mà tìm, hầu như tìm cũng không ra người có được khí chất như thế.

Anh chính là như vậy, bất kể là thực thi chiến thuật, tấn công, phòng thủ, hoặc là yêu đương…Đều như thế, sau khi xác định mục tiêu vào mắt, trong lòng tuyệt đối sẽ chuyên tâm, vùi đầu chú mục vào với mức độ đáng sợ, có mệt mỏi đến mức suy sụp cũng không màng.

Nhìn xem, đã mệt đến vậy…

Vuốt ve đầy dịu dàng, để cho mày rậm của anh giãn ra. Đột nhiên, anh mở mắt.

Tống Lăng Tâm hoảng sợ, muốn rụt nhanh tay về, nhưng lại bị tóm được. Bốn mắt nhìn nhau.

“Em nói chuyện điện thoại với ai, mà trễ vậy?” Tiếng nói của anh có chút khàn khàn.

“Với bạn thôi.” Kỳ quái, sao lại bị nhìn như vậy, sao nhịp tim của cô lại đột nhiên đập nhanh hơn?

Tống Khải cũng không truy vấn tiếp, chỉ nhìn cô, dường như chiếu ánh mắt nóng bỏng vào hình dáng bên ngoài của cô.

Sau một lúc lâu, không thể kháng cự lại áp lực trầm mặc của anh, Tống Lăng Tâm bắt đầu muốn né tránh, khẽ nói: “Anh mệt rồi, muốn lên lầu ngủ không?”

“Lên với anh.” Tống Khải cắt ngang lời cô, hai tay dùng lực, đè cô xuống dưới.

Cô bị khóa trong khuôn ngực cứng rắn, mặt dán vào ngực anh. Đường cong mềm mại áp sát thân mật vào đường nét thô cứng, không chừa khe hở, dường như được tao ra cho đối phương.

Hai người đều buông tiếng thở dài. Sau nhiều ngày thi đấu bên ngoài, rốt cuộc cũng được về nhà, quay trở về trong lòng đối phương.

“Bé cưng.” Anh đột nhiên cúi đầu gọi cô.

Tống Lăng Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn dịu dàng đến tận xương.

Đầu cô choáng váng, giống như người mình bị ngâm trong rượu, toàn thân vô cùng ấm áp, mềm nhũn.

Đêm hôm đó, họ không có hành động thân mật hơn, chỉ ôm chặt đối phương, cho dù không phải ở trên giường, cho dù chỉ có thể dựa sát vào nhau một chút rồi trở lại phòng, nhưng vẫn cảm thấy đủ ngọt ngào, đủ gần gũi.

Luyến tiếc rời đi, quyến luyến buông tay, kết quả của lưu luyến không rời, chính là nằm ngủ luôn trên ghế dài.

***

Chờ Tống Lăng Tâm từ trong mộng từ từ tỉnh lại, cô phát hiện mình đang di chuyển, không, cô không phải bước đi, mà là… rất khó giải thích, cho dù, cả thế giới có rung chuyển đi nữa, thì cô vẫn có cảm giác thật an toàn.

Bởi vì Tống Khải ôm chặt cô.

“Muốn đi đâu?” Cô mơ màng hỏi.

“Trở về phòng em, trời sắp sáng rồi.”

A, vậy là họ nằm ngủ trên ghế dài mấy giờ rồi sao? Tống Lăng Tâm ngáp một cái, khuôn mặt ngái ngủ mơ màng muốn cọ xát vào ngực anh, giống mèo con làm nũng, làm cho người ta trìu mến.

“Còn ngủ, em mà bị bán đi cũng không biết.” Tống Khải nhịn không được, cúi đầu hôn cô.

Đứng ngay đầu cầu thang, vốn nên bước xuống lầu, nhưng hai người cứ quyến luyến không nỡ rời liền hôn nhau, đòi hỏi đối phương cùng giao hòa hơi thở và nhiệt độ cơ thể, trí óc đều tạm thời ngừng hoạt động, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người…

Ầm!

Đột nhiên, tiếng đập cửa thật lớn chấn tỉnh đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết. Tống Lăng Tâm sợ tới mức toàn thân cứng đờ, thiếu chút nữa từ trong lòng Tống Khải ngã xuống đất.

Sự nhiệt tình của Tống Khải cũng nhanh chóng đóng băng, não trong nháy mắt lập tức hoạt động lại bình thường. Anh đẩy Tống Lăng Tâm ra sau, sau khi xác định cô đứng vững, vội hạ giọng dặn dò: “Em về phòng trước đi, ở đây để anh xử lý.”

“Nhưng…”

“Đi mau!” Giọng nói ra lệnh đầy quyền uy không cho phép cãi lại, Tống Lăng Tâm đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

Bất an lo lắng chạy xuống lầu, mới đi qua nhà bếp, thì tiếng rống giận long trời lở đất liền vang lên, cho dù cô không muốn nghe cũng nghe rõ mồn một, bước chân đang vội vàng trốn chạy cũng dừng lại.

“Mày…Súc sinh!”

Tuy rằng ông Tống nghiêm khắc, nhưng Tống Lăng Tâm chưa từng nghe qua tiếng rống cuồng nộ như vậy của ông. Tựa như dã thú bị thương, phát ra tiếng gào to đau đớn tận sâu trong lòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, đất trời thay đổi.

Tia nắng ban mai đột nhiên tắt ngấm, Tống Lăng Tâm cứ như đứng chôn chân trong bóng tối, cái gì cô cũng chẳng nhìn thấy.

Nhưng ngay sau đó, thanh âm rầu rĩ lại chấn tỉnh cô lần nữa. Tuy rằng từ đầu tới cuối Tống Khải không hề lên tiếng nhưng Tống Lăng Tâm nhận thức được, ba đã đánh Tống Khải.

Cô lập tức quay đầu lên lầu, nhưng còn chưa đến bậc cao nhất, đã thấy bóng lưng cao lớn của Tống Khải chắn lại, đầu lệch sang một bên, khóe miệng dính máu.

Tống Lăng Tâm ngay cả khả năng suy nghĩ cũng không còn, hành động phản xạ của cô là nhào lên phía trước, từ phía sau ôm lấy eo Tống Khải. Nghĩ phải bảo vệ anh, không cho anh bị thương, không thể để cho một mình anh gánh vác chuyện này…

“Lăng Tâm, tránh ra!” Tiếng hét của ông Tống bùng lên, nắm tay vẫn nắm chặt như cũ. Nếu không phải đang trong lúc nổi giận còn sót lại một tia lý trí, không muốn nói ra lời tổn thương con gái, thì đã vung tay lên rồi.

Cơ thể Tống Khải cứng như được đúc từ sắt thép, không hề sợ hãi mà ưỡn ngực đứng sừng sững, tầm mắt hoàn toàn không hề chuyển dịch khỏi người ba đang nổi trận lôi đình.

“Lăng Tâm, em về phòng trước đi.” Giọng nói của Tống Khải giống như bị giấy nhám mài qua. Anh chậm rãi lách người ra khỏi cánh tay khư khư ôm chặt, thốt ra từng chữ một.

“Không!” Tống Lăng Tâm lại ôm chặt anh, chết cũng không buông.

Cô phát run lên. Sự sợ hãi vô cùng với nỗi kinh hoàng bao phủ lấy cô, toàn thân đều túa ra mồ hôi lạnh. Nhưng trong mảng tối đen, cô vẫn một mực đứng bên cạnh bảo vệ Tống Khải; đứng thẳng như mũi tên, bất kể có quở trách đả kích cỡ nào, cũng cắn răng chịu đựng siết chặt lấy Tống Khải.

“Bà mang Lăng Tâm đi trước đi.” Giọng nói của ông Tống đã dịu xuống, sắc mặt tái nhợt không có chút máu nói với vợ. Ngay sau đó, giọng nói liền chuyển sang lạnh như băng, “Tống Khải, theo ba.”

Tống Khải kiên quyết thoát ra khỏi vòng ôm liều sống liều chết của Tống Lăng Tâm, đẩy cô vào trong lòng mẹ, theo ba vào trong thư phòng. Lập tức, cửa thư phòng đóng lại.

“Mẹ…” Tống Lăng Tâm giãy dụa, muốn theo vào, bà Tống giữ chặt cô không buông.

“Để hai người nói chuyện với nhau.” Bà Tống kinh hoảng nhìn Tống Lăng Tâm tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe, đáy mắt thoảng qua tia không thể nào thừa nhận sự thật đau đớn.

Tại sao có thể như vậy? Ngay cả nghĩ tới cũng không dám, làm sao có thể trở thành sự thật-,

Nên sớm phát hiện có vấn đề, một thanh niên trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, một thiếu nữ xinh đẹp vui vẻ hoạt bát. Ở chung với nhau dưới một mái nhà, làm sao có thể không xảy ra chuyện?

Ngàn đầu vạn mối, ý nghĩ hỗn loạn rối như tơ vò, giải thích sao cũng không được. Nhìn khuôn mặt bi thảm điềm tĩnh, thần sắc bối rối kia của con gái, trong lúc đó khuôn mặt đều khó có thể che giấu được sự quan tâm sâu sắc… Trong lòng đau đớn vô cùng, bà Tống cảm giác trái tim mình cũng chùng xuống theo.

Lại là sự thật. Xem ra, cảm tình của hai đứa không phải một sớm một chiều, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, sao lại trở thành như thế? Họ làm cha làm mẹ, lại hoàn toàn bị che mắt.

“Hai đứa, bắt đầu từ khi nào?” bà Tống nghe thấy chính mình đang hỏi, tiếng nói đầy thê lương cùng thất vọng, “Tại sao không nói?”

Nói thế nào đây? Chuyện này…kêu cô làm sao mở miệng?

Tống Lăng Tâm cúi đầu, giống như đứa con đã phạm phải tội lỗi tày trời đứng trước mặt người mà mình đã gọi mẹ nhiều năm qua, cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay chân lạnh như băng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Đứa con này, nâng niu chiều chuộng nhiều năm như vậy, thậm chí còn thương yêu hơn cả con ruột, dù một chút ấm ức cũng chưa khiến cô chịu qua…Bây giờ bị dọa đến mức này, trong đầu bà Tống cũng trống rỗng.

“Con về phòng trước đi, nếu không ba đi ra nhìn thấy, lại nổi nóng lên.” Tâm tư rối bời, bà Tống cũng không biết nên nói gì, phấy phẩy tay, mệt mỏi nói. “Mọi người bình tĩnh lại một chút rồi nói sau.”

“Nhưng anh…” Mở to mắt hốt hoảng nhìn lên, Tống Lăng Tâm lo lắng liếc nhìn một cái đến cửa thư phòng đóng chặt.

“Về phòng đi.”

Chuyện đã xảy ra, cô tức khắc bị loại ra ngoài. Ba người nhà họ Tống đều không còn dáng vẻ thường ngày nữa, Tống Lăng Tâm như thấy thế giới bị hủy diệt trong nháy mắt.

Lê bước trở về phòng, cô yên lặng ngồi trước bàn. Việc ngồi xuống này, thật là đúng lúc.

Tuy rằng đầy đủ mọi người ở nhà, nhưng lại yên tĩnh như chết. Không ai có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì, Tống Lăng Tâm ngay cả nghe điện thoại cũng không tập trung, hoàn toàn không biết đối phương là ai, đang nói cái gì.

“Này này, làm sao vậy, cậu hôm nay với cậu tối hôm qua cứ như hai người khác nhau ấy?” Đêm qua cô còn liên lạc với bạn, tên Trần Diệc Danh là học sinh đến từ Đài Loan, trong điện thoại cảm thấy kinh ngạc. “Chuyện bọn mình bàn bạc là chắc chắn chứ? Cậu không thể đối ý, mình hứa với người ta rồi đó!”

Một lúc sau Tống Lăng Tâm mới kịp phản ứng lại. Đúng dịp cô tới trường ngoại ngữ, thì quen biết được vài người bạn cũng là người Đài Loan, bạn học đồng hương ở đại học, trong đó có Trần Diệc Danh.

Không giống Tống Lăng Tâm khiêm tốn im lặng, Trần Diệc Danh rất năng động, tham gia vào các hoạt động. Lần này chính là hoạt động cần phiên dịch viên tiếng Hoa, nhân lực không đủ, nên phải tìm bạn học cũ Tống Lăng Tâm giúp đỡ.

Cô vốn dĩ không tham gia quá nhiều vào các hoạt động như vậy, nhưng gần đây Tống Khải ra nước ngoài thi đấu, hơn nữa ông bà Tống luôn cổ vũ cô ra ngoài quen biết thêm vài người bạn, đi chơi nhiều một chút, cô mới đồng ý.

“Ối, không đối ý mà…mình không sao.” Cô chậm chạp đáp lại.

“Không được, không được, cậu như vậy làm người ta rất lo lắng, này, có muốn ra ngoài không?” Trần Diệc Danh ở đầu dây bên kia mời sốt sắng, “Mình đưa thể lệ hoạt động cho cậu, thuận tiện mời cậu ăn cơm luôn, người khách sáo như cậu, ăn cơm của mình xong hẳn là chạy không thoát!”

“Nhà mình có chút việc…” Thốt ra câu nói đơn giản như vậy, lại làm cô đột nhiên rơi lệ.

Chắc là có liên quan đến ngôn ngữ. Nói chuyện với Trần Diệc Danh bằng tiếng mẹ đẻ, mức độ thân thiết này, vào thời khắc này có thể đặc biệt tươi vui hơn.

“Có chuyện gì? Aizz, mặc kệ là chuyện gì, con người làm gì cũng phải ăn cơm, cậu nhín ra chút thời gian, một giờ cũng không được sao?” Trần Diệc Danh không hề phát giác ra chuyện gì, vẫn nhiệt tình đến mức làm người khác có chút không chịu nổi. “Không được thật à, vậy mình đem thể lệ đến đưa cho cậu là được, mình biết nhà cậu ở đâu.”

Trong tình trạng hiện giờ, có thể để cho người khác đến nhà sao? Tống Lăng Tâm sợ tới mức nhảy dựng lên, “Không, không được! Cậu đừng tới!”

“Được rồi, được rồi, không cần phản đối kịch liệt đến vậy chứ? Có phải cậu làm gì trái với lương tâm không?”

Trái tim Tống Lăng Tâm bỗng dưng giống như bị đâm, cô ấn ngực hít sâu.

“Mình đứng ngay Mc Donalds chờ cậu, cậu cũng biết, chỗ gần trường học đó, cậu mau đến đó nhé!” Trần Diệc Danh không để bị cự tuyệt, thật vui vẻ cúp điện thoại.

Thanh âm náo nhiệt vừa qua, cô càng cảm thấy nỗi cô quạnh hoang mang sợ hãi xâm chiếm vào lòng. Thay quần bò, mang giày thể thao, khuôn mặt thuần khiết trong sáng xanh xao đến đáng kinh ngạc, cô lẳng lặng đi xuống lầu, tiến vào nhà bếp.

Bà Tống ngồi yên ở trước bàn ăn, bếp lò lạnh tanh, trên bàn chẳng hề có điểm tâm sáng, hoàn toàn không giống việc bận bịu nấu cơm ồn ào như ngày thường, không gian vắng ngắt.

“Mẹ…”

Bà Tống dường như nghe không hiểu, lơ mơ nhìn về phía miệng cô đầy xa lạ. Nhìn vài giây, mới miễn cưỡng nhận ra cô.

“Mẹ không nấu cơm, con đi ra ngoài ăn đi.” Bà Tống mệt mỏi nói.

“Mẹ muốn con mua đồ ăn về không…” Trong nhà những người khác xem ra cũng chưa ăn cơm, cô sợ hãi hỏi.

“Không cần.” Bà Tống khoát tay, dáng vẻ không muốn bị quấy rầy. “Trễ rồi, con đi đi.”

Tống Lăng Tâm cắn môi dưới, im lặng đứng ngay cửa nhà bếp một lúc lâu, cuối cùng, xoay người âm thầm rời đi.

Nước mắt thi nhau rơi lã chã, lại không dễ dàng lộ ra trước mặt người khác, cô chỉ còn biết nghẹn ngào với mình.

Ngoài phòng, bầu trời xanh trong vắt lại xuất hiện, đúng lúc ánh mặt trời lên cao, nhưng thế giới của cô không hề có lấy một tia sáng.