Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 33: Có loại nào thích hợp không?



* Editor: chương này bị khóa tên chương nên mình tự đề theo nội dung.

------------

"Tại sao em lại tới nữa?"

Trong đầu của Tiếu Cẩn dâng lên một câu hỏi: Sao gọi là lại?

Trước đó còn có ai tới sao?

Giọng nói của Mộc Chẩm Khê mang theo vẻ lười biếng sau khi tỉnh dậy, hay là cô chưa tỉnh? Tiếu Cẩn không hành động hấp tấp mà ngồi tại chỗ chờ đợi động thái tiếp theo của Mộc Chẩm Khê.

Mộc Chẩm Khê nửa mơ nửa tỉnh, liếc nhìn dáng hình trong bóng tối của người kia, nhắm mắt lại, nói: "Sao em không nói chuyện?"

Tiếu Cẩn suy tư, thì thầm: "Nói cái gì?"

Hôm nay lại muốn lạt mềm buộc chặt sao?

Đầu óc của Mộc Chẩm Khê mơ màng đến mức lười nói, nghiêng đầu sang bên khác của gối đầu, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Tiếu Cẩn: "???"

Trong chốc lát, Tiếu Cẩn nghĩ đến một khả năng, một khả năng mà nàng không thể tin được.

Mộc Chẩm Khê đã mơ thấy nàng.

Có thể sao?

Cho dù nàng không chắc thì một phần vạn khả năng cũng đủ khiến nàng ngây ngất.

Giờ đây, Mộc Chẩm Khê cứ ngỡ đang ở trong giấc mơ.

Tiếu Cẩn trở nên dạn dĩ, quyết định thăm dò cô một chút.

Nàng đặt tay lên mu bàn tay của Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê không có phản ứng. Tiếu Cẩn nín thở, lướt những ngón tay dọc theo mu bàn tay của cô chậm rãi trượt lên cánh tay, dừng lại ở phần khuỷu tay, hướng vào bên trong chạm tới nơi da thịt mềm mại ở bên trong cánh tay cô.

Mộc Chẩm Khê mở mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tiếu Cẩn cắn răng nằm xuống bên cạnh cô, cơ thể của Mộc Chẩm Khê luôn ấm áp, có thể cảm nhận được hơi nóng từ làn da mà không cần chạm vào. Tiếu Cẩn tự cho mình ăn gan hùm mật gấu, nghiêng người ôm lấy Mộc Chẩm Khê, dán vào người cô thân mật khắng khít ở cùng nhau.

Mộc Chẩm Khê quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiếu Cẩn dưới ánh sáng yếu ớt.

Cô vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn, tương tự như bị đồng hồ báo thức đánh thức vào nửa đêm. Thân thể của cô tỉnh, tự động nhìn thời gian và nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhưng đại não của cô vẫn đang ngủ say.

Cô mở mắt ra, nhưng không thể nhìn rõ người trước mặt, trực giác biết rõ đó là Tiếu Cẩn. Giấc mơ không bị kiểm soát bởi ý thức chủ quan thanh tỉnh của cô, việc nói chuyện trong mơ cũng không tốn nhiều công sức. Mộc Chẩm Khê phát hiện lần này nói chuyện có hơi tốn sức mở miệng nên cô dứt khoát lười biếng không nói nữa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ăn ý cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt.

Trái tim của Tiếu Cẩn trong lồng ngực muốn nhảy ra khỏi yết hầu, cẩn thận tiến lại gần cô. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Mộc Chẩm Khê, không dám nhúc nhích nữa. Dù nàng không dám nhưng Mộc Chẩm Khê tự cho rằng đang ở trong giấc mơ lại rất dám.

Mộc Chẩm Khê chủ động lấn tới, một lần thì lạ, hai lần thì quen, đưa đầu lưỡi khẽ quét qua khóe môi nàng, không có bất kỳ cản trở nào liền chui vào hàm răng.

Trái tim của Tiếu Cẩn từ yếu hầu đột nhiên nặng nề rơi xuống, làm nàng suýt chút nữa không thể nhịn được thốt ra tiếng kêu đau. Nàng phản xạ có điều kiện ôm lấy bả vai của Mộc Chẩm Khê.

Độ ấm giữa môi và răng gắn bó chân thật như vậy, Mộc Chẩm Khê hơi hoảng hốt, sau đó liền bị sự chủ động nghênh hợp của người kia chôn vùi tiêu diệt hết thảy lý trí.

Tiếu Cẩn không biết mình đã hi vọng nụ hôn này bao lâu, nàng siết chặt mình vào trong lồng ngực của Mộc Chẩm Khê, nắm lấy tay cô để cô ôm mình thật chặt. Giờ phút này dù có trời long đất lở, dù thế giới có sụp đổ, nàng cũng không hối tiếc.

Hai người hôn nhau say đắm, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dùng sức đến muốn đem đối phương ăn vào bụng. Một lúc sau, tiết tấu chậm lại, dịu dàng hấp thụ hương vị của nhau, nhưng cũng giống như đặt một cái nồi rồi thả chút củi khô bên dưới, chậm rãi nung lên để làm ấm không khí.

Nhiệt độ đang dần tăng lên.

Tiếu Cẩn bị hôn đến ý loạn tình mê, cả người như muốn tan chảy. Đột nhiên, nàng mở mắt ra, nắm lấy cổ tay của Mộc Chẩm Khê, chạm vào vệt nước ướt át nơi đầu ngón tay cô.

Mộc Chẩm Khê nhẹ nhàng thở hổn hển, mở mắt ra, dùng ánh mắt hỏi nàng: Làm sao vậy?

Tiếu Cẩn khát khô cổ họng, không dám nói rõ nên khàn giọng thì thào: "Em buồn ngủ."

Mộc Chẩm Khê chớp chớp mắt, không nói chuyện, lại vòng tay ôm eo nàng, nghiêng đầu dựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.

Tiếu Cẩn cắn cắn môi, đưa tay lấy cánh tay của cô xuống, đứng dậy mà hai chân như muốn nhũn ra, chỉnh lại áo thun đã bị cuốn đến cổ áo, rón rén rời khỏi phòng khách, trở về phòng ngủ của mình.

Nàng cẩn thận lắng nghe, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, mới yên lòng che miệng ho khan vài tiếng. Sau đó, nàng rút ra mấy tờ khăn giấy từ trong hộp giấy trên bàn cạnh giường, lau sạch một chút.

Nằm ở trên giường vẫn rất khó chịu, nàng không dám nhúc nhích. Nhưng nếu bây giờ nàng đi tắm rửa, ngộ nhỡ đánh thức Mộc Chẩm Khê, chính là không đánh đã khai.

Không phải nàng không muốn phát sinh quan hệ thân mật hơn với Mộc Chẩm Khê, nhưng tuyệt đối không thể thừa dịp ngay lúc này. Theo tính cách của Mộc Chẩm Khê, nếu cô biết rằng cô làm điều này với nàng trong tình trạng mơ hồ, chắc chắn sẽ áy náy không cần phải nói, có lẽ sẽ còn bởi vì áy náy mà đối xử với nàng tốt hơn, thậm chí là đồng ý tái hợp nhưng vướng mắc lưu lại trong lòng cô sẽ không bao giờ được giải quyết.

Tiếu Cẩn muốn một lần nữa có được tình yêu không chút tạp chất nào từ cô, không muốn trộn lẫn với những thứ khác.

Nàng hi vọng Mộc Chẩm Khê hạnh phúc khi ở bên nàng.

Những vết sẹo cũ đó, nàng phải đi bóc trần, sau đó nạo xương trị độc*.

(* Xuất phát từ chi tiết kinh điển Hoa Đà nạo xương trị độc cho Quan Vũ trong hồi thứ 75 thuộc tác phẩm Tam Quốc diễn nghĩa của tác giả La Quán Trung.)

Tiếu Cẩn bỗng nhiên ngồi dậy, tìm thấy thông tin liên lạc của chị họ Lư Linh từ danh bạ điện thoại, gửi cho cô ấy một tin nhắn văn bản: [Chị họ, em có một việc quan trọng muốn hỏi chị, ngày mai khi nào chị rảnh, hai chúng ta nói chuyện điện thoại]

Nghĩ đến quá khứ nặng nề, tâm trí Tiếu Cẩn nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Nàng kéo chăn cao lên đắp đến dưới vai, mặc kệ thân thể dị thường chưa hoàn toàn bình phục, lấy lại tinh thần ép buộc chính mình đi ngủ.

May mắn thay, Tiếu Cẩn đã nhanh chóng rời đi, Mộc Chẩm Khê đã thức dậy ngay sau khi nàng đi. Hóa ra bên cạnh không có ai, cô giơ mu bàn tay đặt lên trán, thở dài một hơi.

Liên tiếp gặp mộng xuân, còn lần lượt đều là Tiếu Cẩn. Có phải là vì nhiều năm như vậy cô không có ăn mặn, hay là ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ đến mức nghiêm trọng. Nàng muốn gọi điện cho Ân Tiếu Lê hỏi cô ấy giải quyết thế nào khi không có bạn trai, có cái gì đáng tin cậy hơn không.

Mộc Chẩm Khê trở mình, bò dậy khỏi mặt đất, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Cô không sợ Tiếu Cẩn biết mình đi tắm, dù sao Tiếu Cẩn cũng không thể chui vào đầu cô, không thể biết rõ cô nằm mơ thấy gì.

Vì vậy, cô yên lòng đi tắm, yên lòng phơi áo thun và đồ lót, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cho đến rạng sáng, thản nhiên như không có việc gì gõ cửa phòng Tiếu Cẩn, gọi nàng dậy để tập thể dục buổi sáng.

Sau đó cô đi ra ngoài trước.

Sau khi thức dậy, Tiếu Cẩn đi ngang qua cửa ban công liếc nhìn ra ngoài. Áo thun và đồ lót mới giặt có chút quen thuộc, nàng đứng tại chỗ, mỉm cười suy nghĩ một chút rồi đi rửa mặt.

Mộc Chẩm Khê không biết mình đã bại lộ từ lâu. Khi ăn sáng, cô nhìn thấy Tiếu Cẩn đang ăn liền bật cười mấy lần, trong lòng tự dưng mờ mịt, liền hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì đặc biệt vui sao?"

Tiếu Cẩn uống một ngụm sữa đậu nành, nhướng mày nói: "Không có, sao lại hỏi như vậy?"

Mộc Chẩm Khê nói: "Không có gì."

Chẳng lẽ là mình biểu hiện quá rõ ràng? Tiếu Cẩn ngẫm lại, quay lại bổ sung một câu, nói: "Em thấy bữa sáng hôm nay ăn rất ngon, hơn nữa thời tiết cũng rất tốt."

Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, còn có bánh quẩy, sữa đậu nành và tiểu long bao trước mặt, đều rất bình thường.

Được rồi, tâm trạng của đại tiểu thư như trời tháng 6, nói xấu thì xấu, nói tốt thì tốt, giờ đã đến lúc tốt rồi.

Tiếu Cẩn ăn như mèo hửi, đặc biệt là bữa sáng. Nàng chỉ ăn bốn cái tiểu long bao nhân thịt cua, uống nửa ly sữa đậu nành, không thể uống được nữa. Nàng thuần thục đẩy ly và xửng hấp về phía trước, cầm lấy tờ khăn giấy chậm rãi lau khóe miệng, ngồi trên ghế nhìn xung quanh.

Mộc Chẩm Khê: "......"

Mộc Chẩm Khê cống hiến sức lực chiến đấu cùng tiểu long bao, sữa đậu nành thì thôi. Tiếu Cẩn đã uống qua, nếu cô lại uống, đó không phải là một nụ hôn gián tiếp sao.

Tiếu Cẩn nhìn cô một ngụm một cái tiểu long bao, đột nhiên nở nụ cười.

Nếu muốn nói Mộc Chẩm Khê càng ngày càng cao, thì có thể là do nàng. Việc học ở cao trung bận rộn, ngoài việc ăn sáng ở nhà, Mộc Chẩm Khê còn mù quáng đối phó với bữa trưa và bữa tối. Một người mang theo hộp cơm giữ ấm trong nhà, tự mình ăn ở một nơi vắng vẻ. Tiếu Cẩn khóc lóc van nài quấn lấy cô, cô không làm gì được phải cùng ăn với nàng. Đồ ăn của nàng thường ăn không hết, ném đi lại lãng phí, cuối cùng tất cả đều đi vào bụng của Mộc Chẩm Khê. Mộc Chẩm Khê cũng có thể là không đủ dinh dưỡng, một khi có đủ dinh dưỡng, vóc dáng cũng bắt đầu tăng vọt theo.

Lại nữa rồi. Mộc Chẩm Khê thầm nghĩ, rốt cuộc có chuyện gì vui như vậy, em đều cười cả buổi sáng rồi.

Tiếu Cẩn kiểm soát nụ cười một chút, hỏi: "Buổi sáng chị có sắp xếp gì không?"

Mộc Chẩm Khê đang định rút khăn giấy, Tiếu Cẩn đã đưa tới trước. Cô đưa tay nhận lấy, lịch sự cảm ơn, nói: "Về nhà tìm hiểu công ty buổi chiều đi phỏng vấn, thuận tiện chuẩn bị những vấn đề có thể sẽ được hỏi."

Tiếu Cẩn nói: "Em muốn đi đến hiệu sách." Sau một lúc dừng lại, nàng nói thêm: "Bà chủ Tiêu kia."

Ánh mắt của Mộc Chẩm Khê hơi kinh ngạc.

Tiếu Cẩn từ lâu đã tìm ra lý do: "Ở nhà buồn chán lắm, môi trường ở đó tốt, em đến đó đọc sách, thay đổi tâm trạng."

Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Tôi đưa em đến đó. Buổi trưa em có muốn tôi đón không?"

Tiếu Cẩn không chút do dự: "Muốn."

Mộc Chẩm Khê nghĩ mình có nên mang theo máy tính không, nhưng nghĩ đến mình căn bản không có mua loại máy tính xách tay này, lại có thêm Tiếu Cẩn ở bên cạnh, cô không chắc sẽ yên tĩnh được, vì vậy cô đã từ bỏ ý định này.

"Không cần lấy sách." Tiếu Cẩn từ chối ý định của Mộc Chẩm Khê muốn đưa nàng về nhà lấy sách trước, "Lúc trước, em nhìn thấy rất nhiều sách chuyên môn ở đó, chỉ cần xem những cuốn sách đó là được, thuận tiện mở mang một chút kiến ​​thức."

Mộc Chẩm Khê: "... Được rồi."

Hai người đi thẳng vào bãi đậu xe ở tầng hầm tiểu khu. Mộc Chẩm Khê đưa Tiếu Cẩn đến hiệu sách của Tiêu Chương. Cô muốn đưa vào trong, Tiếu Cẩn lại đứng ở cửa vẫy tay với cô, nói "tạm biệt" với cô, ước gì cô đi sớm một chút. Nhưng Mộc Chẩm Khê vẫn đi xuống, đã đến đây mà không chào hỏi Tiêu Chương thì không được.

Trong mắt Tiếu Cẩn nhanh chóng lóe lên vẻ không vui.

Thật trùng hợp, Tiêu Chương, người không biết công việc chính là gì, hôm nay vẫn ở đó. Đang tưới hoa lan bốn mùa trong góc tường, khi thấy hai người cùng bước vào, cô ấy nhếch môi cười: "Ôi, khách quý đến rồi."

Tiếu Cẩn hơi nhếch khóe miệng.

Mộc Chẩm Khê càng nhiệt tình: "Chị Tiêu."

Tiêu Chương phối hợp với cô, kéo dài giọng điệu: "Em Khê."

Mộc Chẩm Khê: "......"

Tiếu Cẩn đen mặt lại.

Tiêu Chương bật cười: "Chỉ đùa chút thôi."

Mộc Chẩm Khê lắc lắc hai cánh tay, cười nói: "Buồn nôn chết em."

Tiêu Chương trở lại vẻ bình thường, mỉm cười nói: "Hôm trước chị mang từ nhà tới một loại trà mới, có muốn thử hay không?"

Mộc Chẩm Khê liếc nhìn Tiếu Cẩn: "Không được, em đưa bạn tới đây thôi, em có việc phải làm, sẽ rời đi ngay lập tức."

Tiêu Chương cười khó hiểu: "Đặc biệt đưa em ấy tới à?"

Mộc Chẩm Khê trừng mắt cảnh cáo cô ấy từ một góc độ mà Tiếu Cẩn không thể nhìn thấy. Tiêu Chương khịt mũi, tiếc nuối đổi chủ đề, vỗ vỗ tay nói: "Vậy chị sẽ tiễn em."

Mộc Chẩm Khê không từ chối, quay sang căn dặn Tiếu Cẩn: "Khi nào muốn về nhà thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là gửi tin nhắn đều được."

Tiếu Cẩn ngoan ngoãn đáp lại: "Được, tất cả nghe theo chị."

Trong lòng Mộc Chẩm Khê cảm thấy kỳ lạ trong chốc lát, nghĩ thầm tại sao đột nhiên nàng lại giống cô vợ nhỏ như vậy. Nhưng cô không nói nhiều hay hỏi thêm mà đi ra ngoài với Tiêu Chương.

Tiêu Chương đưa cô vào xe, vẻ mặt trêu chọc. Mộc Chẩm Khê nhanh chóng nói: "Đến đây được rồi, không có việc gì thì em đi đây."

Tiêu Chương bĩu môi: "Nhàm chán."

Mộc Chẩm Khê lái xe đi.

Tiêu Chương quay đầu nhìn hiệu sách của mình. Một người đi, không phải còn một người khác sao? Người kia hình như là cô Tiếu, sáng sớm đã tới đây, hẳn không chỉ là đến đọc sách đơn giản như vậy.

Tiêu Chương đang ngồi trên ghế sô pha của mình, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn vào người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đang tập trung đọc sách, nàng bình tĩnh hơn Tiêu Chương nghĩ.

Tiêu Chương vốn dĩ muốn đợi người kia đến nói chuyện với cô ấy, nhưng từ sáng đến giờ đã ba tiếng đồng hồ, người kia đã đọc xong cuốn sách trong tay, lại bắt đầu đọc tiếp cuốn thứ hai, không có chút nào không tập trung, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn qua.

Tiêu Chương đã biết Mộc Chẩm Khê được gần 4 năm, chưa từng nhìn thấy cô dẫn ai đến hiệu sách, cho nên người này đối với cô khẳng định không giống bình thường. Chỉ nghĩ đến chuyện bát quái thôi cũng khiến lòng Tiêu Chương hơi ngứa ngáy.

Cô ấy nheo mắt lại, quyết định không so đo vô tri như vậy nữa, tự mình đi pha hai ly cà phê.

Trước mặt xuất hiện một ly cà phê thơm phức, động tác lật trang sách của Tiếu Cẩn ngừng lại, nàng từ từ ngước mắt lên, lộ ra một chút kinh ngạc, nho nhã lễ độ nói: "Bà chủ Tiêu."

Tiêu Chương đầu tiên thở dài trong lòng, người này không phải là ngọn đèn cạn dầu, cho nên kỹ năng diễn xuất bỏ xa Mộc Chẩm Khê hai trăm tám mươi con phố.

Tiêu Chương hào phóng ngồi xuống, làm động tác mời, sau đó cười nói: "Gọi bà chủ Tiêu nghe không quen. Chị và Chẩm Khê là bạn bè, em có thể gọi chị là chị Tiêu như em ấy."

Tiếu Cẩn nghe lời nói: "Chị Tiêu."

Tiêu Chương nhìn vào bìa sách của nàng, nói: "Em quan tâm đến văn học nước ngoài?"

Tiếu Cẩn: "Em học chuyên ngành này."

Tiêu Chương: "Cô Tiếu làm nghề gì?"

Tiếu Cẩn: "Lần trước không phải chị Tiêu gọi em là Tiếu Tiếu sao, sao tự nhiên lại xa lạ như vậy?"

Tiêu Chương đổi giọng, cười: "Xem trí nhớ của chị này, Tiếu Tiếu."

Tiếu Cẩn cười theo: "Em dạy ở trường đại học."

Tiêu Chương nhíu nhíu mày: "Làm giáo viên rất tốt, đặc biệt là một giảng viên đại học. Thật nhẹ nhõm và ít việc phải làm."

Tiếu Cẩn: "Nhưng cũng không có nhiều tiền."

Tiêu Chương: "Nhìn em hình như cũng không thiếu tiền."

Tiếu Cẩn: "Chị Tiêu cũng không giống người thiếu tiền. Người thiếu tiền thường sẽ không mở hiệu sách, chị Tiêu làm nghề gì?"

Tiêu Chương: "Chị à, chị gần như là một nghệ sĩ."

Tiếu Cẩn dáng vẻ rất hứng thú: "Âm nhạc? Mỹ thuật? Từ nhỏ em rất ngưỡng mộ những người có tế bào nghệ thuật, nào giống em, học cái gì cũng đều lãng phí tiền bạc và sức lực."

Tiêu Chương cười cười, rõ ràng không định đi vào chủ đề này.

Tiếu Cẩn uống một ngụm cà phê, thức thời không hỏi nữa.

Tiêu Chương hỏi: "Mối quan hệ của em và Chẩm Khê là gì?"

Tiếu Cẩn đặt ly cà phê xuống, lầm bầm nói: "Bạn bè."

Tiêu Chương nhìn nàng đầy ẩn ý.

Tiếu Cẩn hỏi ngược lại, giọng điệu có chút trêu chọc, nhẹ giọng đùa: "Mối quan hệ của chị và chị ấy là gì?"

Nàng đến, chính là muốn hỏi điều này, phải không? Tiêu Chương liếc nàng một cái, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, lời nói không làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi: "Mối quan hệ giữa theo đuổi và bị theo đuổi."

Tiếu Cẩn không thể kiểm soát được biểu cảm của mình trong một giây, nàng cụp mắt xuống, làm mình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu giống như vừa rồi, cười hỏi: "Không biết là ai theo đuổi ai?"

Tiêu Chương nở nụ cười: "Em không nhìn ra được sao?"

Tiếu Cẩn đáp lại nàng bằng một nụ cười: "Nhìn không ra nha, chị Tiếu nói cho em một chút đi?"

Tiêu Chương nháy mắt, hoạt bát nói: "Không phải em hỏi em ấy là được sao?"

Tiếu Cẩn thầm nghiến răng.

Nếu nàng thật sự có đủ dũng khí để hỏi Mộc Chẩm Khê, làm sao nàng lại rơi vào tình huống như hiện tại.

Đáp án của vấn đề này thật sự vô cùng sống động, Tiêu Chương chủ động tuyên bố: "Đương nhiên là chị theo đuổi em ấy, tuy rằng em ấy tương đối khó theo đuổi, nhưng chị tin rằng một ngày nào đó em ấy cũng sẽ thích chị." Nói câu cuối cùng với vẻ mặt mong chờ, tràn ngập vẻ dịu dàng của con gái khi yêu.

Tiếu Cẩn: "......"

Trong lòng Tiêu Chương tự nhủ, muốn nghe lời nói khách sáo của chị sao, xem chị có làm em sợ đến mức hồn phi phách tán hay không.

"Cảm ơn cà phê của chị Tiêu." Sau khi cả hai ngồi yên lặng một lúc, Tiếu Cẩn lại cúi xuống đọc sách.

"Không có chi, em là bạn của Chẩm Khê, tất nhiên cũng là bạn của chị. Nếu tương lai tụi chị tổ chức đám cưới, chị hi vọng em nhất định nể mặt tham gia." Tiêu Chương lấy ly cà phê đi, không quên đâm thêm hai nhát đao vào Tiếu Cẩn.

Tiếu Cẩn mặt đen như mực.

Sau đó không yên lòng để đọc sách nữa, 11 giờ 30 phút, nàng gọi điện cho Mộc Chẩm Khê, cố tình đứng ngay trước mặt Tiêu Chương, báo cô đến đón nàng. Tiêu Chương tỏ ra ghen tị.

Trái tim của Tiếu Cẩn chùng xuống, trong lúc chờ đợi Mộc Chẩm Khê, nàng âm thầm so sánh mình và Tiêu Chương: về ngoại hình, mình có thể nhỉnh hơn một chút, nhưng ước chừng tương tương; về gia thế, cách ăn mặc và cách nói chuyện của đối phương không thể kém hơn mình, hơn nữa hiện tại nàng và ba mẹ không biết có đoạn tuyệt hay không, ngộ nhỡ đoạn tuyệt, nàng lấy cái gì so sánh với bối cảnh của người ta; về mối quan hệ với Mộc Chẩm Khê, nàng hiện tại cận thủy lâu đài*, nhưng Mộc Chẩm Khê sẽ kề vai sát cánh với mọi người, đối phương còn mang quà từ nước ngoài về cho cô, biết được sở thích của cô...

(* Ý của cụm từ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Ý chỉ hai người đến với nhau nhờ có thời gian tiếp xúc lâu dài hoặc là hoàn cảnh sống/ làm việc gần nhau, chẳng hạn như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hoặc là bạn cùng trường, cùng lớp, hay là bạn đồng nghiệp cùng công ty, cũng có thể là chủ nhà – khách trọ, hàng xóm.)

Mộc Chẩm Khê đã tự thu dọn đồ đạc từ 11 giờ, đang đợi cuộc gọi của Tiếu Cẩn để xuất phát bất cứ lúc nào, cho nên cô đến rất nhanh. Vừa bước vào, Tiêu Chương đã sải bước đến chào hỏi, ôm cổ cô một cách thân thiết, "hôn" lên má cô một cái "mua" vang dội.

Mộc Chẩm Khê: "!!!"

Cô phản ứng mãnh liệt, muốn tránh thoát và lên tiếng nhắc nhở người kia lần sau không thể làm như vậy nữa, nhưng lại phát hiện Tiêu Chương chỉ làm động tác chứ không thật sự hôn cô.

Mộc Chẩm Khê thì thào: "Chị đang làm gì vậy?"

Tiêu Chương nhướng mày nói: "Đùa một chút thôi mà."

Mộc Chẩm Khê: "... Tìm người khác đùa đi, làm em giật mình."

"Mộc Chẩm Khê!" Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau.

Mộc Chẩm Khê theo tiếng kêu nhìn lại, Tiếu Cẩn đứng sau lưng Tiêu Chương, dùng ánh mắt khó tả nhìn cô. Từ góc độ của nàng, đại khái sẽ nghĩ rằng Tiêu Chương thực sự đã hôn mình. Mộc Chẩm Khê không tránh khỏi cảm thấy chột dạ, phản xạ có điều kiện muốn tránh khỏi vòng tay của Tiêu Chương, nhưng khi ngón tay chạm vào cánh tay của Tiêu Chương, cô dừng lại, cuộn tròn cuộn tròn, đặt trở về chỗ cũ.

Tiêu Chương: "???"

Mộc Chẩm Khê ôm lấy Tiêu Chương trong tư thế "thân mật" này, ôn hòa cười nói với Tiếu Cẩn: "Làm sao vậy? Muốn mang sách về sao?"

Tiêu Chương muốn chạy trốn.

Cô ấy chỉ là nhất thời hứng khởi đùa vui một chút thôi, nhân tiện trả thù một chút Tiếu Cẩn đùa nghịch tâm cơ trước mặt, cũng không thật sự muốn hoàn toàn lao mình vào.

Nhưng lúc này cô ấy muốn chạy trốn nhưng không thoát được. Mộc Chẩm Khê đã giữ chặt cô ấy lại, nếu cưỡng ép sẽ làm hỏng hình tượng của cô ấy.

"Mang về." Tiếu Cẩn một giây cũng không thể chịu nổi hình ảnh chướng mắt trước mặt, đi nhanh ra ngoài vài bước. Khi đi đến bên cạnh Mộc Chẩm Khê, nàng lạnh lùng nói: "Mượn."

Mộc Chẩm Khê nhường đường cho nàng.

Tiếu Cẩn trông lạnh lùng hơn.

Đợi Tiếu Cẩn ra khỏi cửa, Tiêu Chương cảm giác sức lực trói buộc mình biến mất ngay lập tức, rút ​​lui khỏi ngực của Mộc Chẩm Khê, nói nhỏ: "Em ấy sắp khóc rồi."

Mộc Chẩm Khê buông thõng mi mắt: "Ừm."

Tiêu Chương thở dài: "Cần gì phải vậy chứ?"

Mộc Chẩm Khê thì thầm: "Khóc quen rồi sẽ hết hi vọng."

Tiêu Chương thấy cô cũng rất phiền muộn, giọng điệu khoa trương nói: "Oa, thật là nhẫn tâm nha."

Mộc Chẩm Khê nhếch khóe môi kéo ra một đường lãnh đạm: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà."

Tiêu Chương nói: "Không hối hận là được."

Mộc Chẩm Khê chém đinh chặt sắt: "Sẽ không." Còn nói, "Lợi dụng chị, thật xin lỗi, tối nay mời chị ăn cơm."

Tiêu Chương: "Ăn cơm cũng không cần, chị đi công tác."

Mộc Chẩm Khê: "Lại ra nước ngoài?"

"Đúng vậy, có thời gian mang quà cho em." Tiêu Chương vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, mau đưa người về nhà đi, một hồi khóc ở ngoài đường, không thích hợp."

Mộc Chẩm Khê nhịn không được thở dài, đi ra.

Tiếu Cẩn không khóc, nàng cầm túi xách đứng cạnh xe với vẻ mặt thờ ơ.

Trong ấn tượng của Mộc Chẩm Khê, Tiếu Cẩn chỉ khóc trước mặt cô, không khóc trước mặt người ngoài.

Mộc Chẩm Khê mở cửa xe, Tiếu Cẩn không ngồi ở ghế lái phụ mà ngồi vào băng ghế sau.

Tức giận.

Mộc Chẩm Khê khẳng định suy nghĩ.

Điều này rất tốt.

Cô lại nghĩ.

Sau một lát, cô cảm thấy đây cũng không phải là điều tốt, Tiếu Cẩn liên tục phủ nhận việc nàng vẫn thích cô nhưng hành động thực tế lại chứng minh nàng vẫn luôn không buông xuống. Mộc Chẩm Khê không ngốc đến mức chuyện này cũng nhìn không rõ.

Tiếu Cẩn còn thích cô, đồng nghĩa với việc cô phải vạch ra một ranh giới rõ ràng hơn với nàng để nàng hoàn toàn hết hi vọng, nếu không... tìm người đến diễn bạn gái của mình?

"Đây là ý tưởng ngu ngốc gì của cậu a?" Ân Tiếu Lê, người một lần nữa được giao nhiệm vụ quan trọng là hỗ trợ vòng ngoài, đã phản đối cô. Buổi chiều ra ngoài phỏng vấn, Mộc Chẩm Khê đặc biệt dành nửa giờ gọi điện thoại cho Ân Tiếu Lê.

"Ý tưởng này của tớ rất tệ sao? Tớ thấy tính khả thi rất cao."

"Quả thật tệ đến cực điểm, không bằng cậu trực tiếp tìm bạn gái mới đi." Ân Tiếu Lê đi vòng quanh cầu thang của lối thoát hiểm trong công ty.

"Hiện tại, em ấy sống ở nhà tớ, tớ không có tâm tư đi tìm bạn gái mới, đứng núi này trông núi nọ, cặn bã quá."

"Vậy cậu thuê một người đi, cậu không biết chính cậu mắc bệnh thích sạch sẽ sao? Cậu có thể để bạn gái thuê hôn cậu, sờ cậu sao? Tớ hôn cậu một cái còn cảm thấy như tiếp thêm sức mạnh cho cậu, không biết liệt nữ trinh trắng từ triều đại nào trở về. Cậu và bạn gái không hôn một chút, tiến sĩ Tiếu có tin được không? Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của cậu tệ hại như vậy, trong lòng cậu không có AC* ở giữa sao?" Ân Tiếu Lê giễu cợt vô tình nói.

(* AC: ký hiệu của dòng điện xoay chiều. 1 dây nóng, 1 dây nguội.

Editor: QT nói không rõ, Raw cũng không rõ. Mình phải mò mẫm mới hiểu nổi, hi vọng mình hiểu đúng.)

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong. Mộc Chẩm Khê nói: "Vậy cậu cho tớ một ý tưởng đi?"

Ân Tiếu Lê nói: "Tớ có một ý tưởng, tớ sợ rằng cậu không dám thử."

Mộc Chẩm Khê: "Cậu nói đi."

Ân Tiếu Lê thế này thế kia nói ra, Mộc Chẩm Khê nói muốn suy nghĩ một chút. Ân Tiếu Lê đoán được điều đó, nói: "Cậu từ từ cân nhắc đi, cân nhắc xong lại nói cho tớ biết."

Cô ấy muốn dập máy, Mộc Chẩm Khê nói: "Chờ đã."

Ân Tiếu Lê: "Còn chuyện gì sao?"

Mộc Chẩm Khê quan sát xung quanh, hạ giọng, nói điều gì đó hừ hừ như tiếng muỗi vo ve.

Ân Tiếu Lê nghe không rõ: "Cậu đang nói cái gì?"

Mộc Chẩm Khê tiếp tục ậm ừ: "Chính là... tớ gần đây... có hay không... cậu... có cái gì thích hợp không?"

Ân Tiếu Lê: "Tớ cảnh cáo cậu, tớ ghét nhất người ta đánh đố tớ, xem xét cậu là khuê mật của tớ, tớ cho cậu thêm một cơ hội."

Mộc Chẩm Khê nghiến răng chịu thua: "Chính là tớ đã có hai lần mộng xuân trong ba ngày qua, trước kia chưa từng có. Tớ cảm thấy tớ không thể tiếp tục như vậy được nữa, cơ thể đều nghẹn đến muốn hỏng rồi. Cậu có kinh nghiệm phong phú, có ai sử dụng rồi thì giới thiệu cho tớ một chút. Trình độ nhập môn, đừng mạnh quá, loại mới nhất. Tốt nhất là có liên kết*, có loại nào thích hợp không?"

(* Liên kết này là đường link, xin link để mua hàng đó mọi người.)

Ân Tiếu Lê: "......"

Một lát sau, Ân Tiếu Lê gửi cho cô một vài liên kết.

- -------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩn bảo: Chị nhìn em đây này! Có sẵn!

Wow, nếu lúc Khê bảo ZW* bị Cẩn bảo phát hiện thì quá xuất sắc luôn, đột nhiên nghĩ đến lại muốn viết _(:з" ∠)_

(* ZW: thủ d*m.)

Cẩn bảo *chọc vào ngực Khê bảo, ép sát từng bước*: Lúc chị ZW có nghĩ đến em hay không? Còn nói không thích em?

Cẩn bảo bất ngờ khoác lên mình bộ quần áo Đại Phong Tranh???

Trình Quy Diên: Tuy rằng trong truyện này không có tôi, nhưng tôi tài trợ quần áo vào được hì hì

(Lưu ý: Trình Quy Diên, còn được gọi là Đại Phong Tranh, cp phụ của truyện 《 Lâm Thị Lang Cố 》, một người phụ nữ quanh năm sống trong tủ quần áo.)

(* Mình chưa đọc Lâm Thị Lang Cố nên có gì cần chỉnh, mọi người comment giúp mình nha.)