Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 75: Ăn ngon thật



Phan Á Bội nháy mắt thét chói tai, té ngã trên mặt đất.

Bé gái ôm trong lòng một con gấu Teddy dính máu, nở nụ cười giả tạo nhìn Phan Á Bội.

Giống như đang nói.... tôi thấy nội dung trên điện thoại chị rồi nhé!!!

Bé gái này cũng mặc chiếc váy màu đỏ, diện mạo giống y như đúc cô nhóc lúc nãy đã đi theo Hoàng Khiết Tư.

Phan Á Bội lại hét ầm lên, đầu óc hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ, theo bản năng chạy xuống lầu 3, cô phải rời khỏi chỗ này.

Thang cuốn tự động thong thả chạy xuống, Phan Á Bội vịn tay cầm không ngừng chạy xuống, giống như chờ không nổi tốc độ chậm rãi của nó, mà khi lầu 3 dần dần xuất hiện trong tầm mắt, cô lại sợ tới mức mềm nhũn ngồi phịch xuống.

Tất cả nhân viên cùng với khách hàng ở lầu 3, bọn chúng đều không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Cả người Phan Á Bội run bần bật, câu nói của Trưởng phòng trong group chat hiện lên rõ mồn một, tất cả cư dân thế giới này đều là quỷ, trẻ em trong công viên trò chơi là quỷ, dĩ nhiên mấy người lớn này cũng đều là quỷ.

Lúc này cô đang ở trong Thành phố Quỷ, bị vô số lệ quỷ vây quanh.

Cô căn bản trốn không thoát.

Phan Á Bội rốt cuộc không thể thừa nhận kích thích đáng sợ kiểu này, hai mắt trợn ngược hoàn toàn ngất đi, thang cuốn tự động vẫn chậm rãi đi xuống, cuối cùng đưa Phan Á Bội đến sàn nhà lầu 3.

Người dân quỷ chậm rãi bước tới tới......

Hoàng Khiết Tư đánh giá chung quanh, có chút tò mò nói: "Sao ở đây lại không có người lớn?"

Chẳng lẽ không sợ trẻ con ở chỗ này xảy ra chuyện sao?

Cô nhóc váy đỏ ôm búp bê Tây Dương, không trả lời Hoàng Khiết Tư, mà cười hì hì chỉ vào toà đệm mềm phía trước, "Chị ơi chúng ta tới đó ngồi được không?"

Hoàng Khiết Tư ngại từ chối cô nhóc, chỉ có thể gật đầu.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hoàng Khiết Tư cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát làm bộ nhìn mấy dụng cụ chơi đùa xung quanh, cô nhóc đùa nghịch búp bê Tây Dương, đem cánh tay búp bê tháo xuống lại gắn trở về, sau đó giật chân phăng chân búp bê, phát ra tiếng cười ha ha ha.

Toàn bộ quá trình, cô nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoàng Khiết Tư, phảng phất như thứ cô nhóc muốn tháo gỡ không phải búp bê Tây Dương trong lòng, mà là Hoàng Khiết Tư trước mặt.

Hoàng Khiết Tư bỗng nhiên nhận thấy được gì đó, nghi hoặc quay đầu nhìn cô nhóc.

Cô nhóc thẹn thùng đùa nghịch búp bê Tây Dương, vô cùng ngây thơ.

Hoàng Khiết Tư có chút bất an túm lấy làn váy.

Là ảo giác sao?

Vừa rồi cô có một loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng nơi này ngoài cô nhóc ra thì không còn ai khác...

Hoàng Khiết Tư đứng ngồi không yên, quyết định không tiếp tục ở cùng cô nhóc nữa: "Em nhỏ, em ở chỗ này chơi nhé, chị phải trở về tìm một chị gái khác."

Cô nhóc nghe vậy ngẩng đầu, ôm bởi búp bê Tây Dương đã bị tháo thành tám phần rách nát, dẩu miệng nói: "Chị ngồi thêm chút nữa đi, sắp đến 7h tối rồi."

Hoàng Khiết Tư không rõ chuyện này liên quan gì đến 7h, chỉ là bất an trong lòng lại trào ra mãnh liệt, cuối cùng cô không quan tâm cô nhóc nữa, vội vàng quay đầu bước đi.

Cô nhóc đứng tại chỗ, ôm búp bê Tây Dương nhìn chăm chú vào Hoàng Khiết Tư dần dần đi xa, rốt cuộc không cam lòng nói: "Đáng tiếc quá nha....."

Hoàng Khiết Tư đi tới lối vào lầu 4, nhìn quanh bốn phía lại không phát hiện Phan Á Bội, trong lòng lập tức hoảng loạn lên.

Phan Á Bội đi đâu vậy?

Hoàng Khiết Tư vội vàng chạy quanh công viên trò chơi tìm kiếm Phan Á Bội, "Phan Á Bội, cô ở đâu vậy?"

Từ đầu đến cuối, cô cũng chưa nghĩ đến Phan Á Bội không ở lầu 4.

Thời gian lúc này là 6h30.

Hoàng Khiết Tư tìm một vòng vẫn chưa tìm được Phan Á Bội, hơn nữa trong lúc tìm kiểm, cái loại cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện, đáng sợ nhất là, không phải chỉ có một ánh mắt nhìn trộm, mà là rất nhiều!

Nhưng cô căn bản không tìm thấy.

"Chị ơi, có phải chị đang tìm chị gái kia không?" Phía sau truyền đến âm thanh non nớt.

Hoàng Khiết Tư xoay người.

Bé gái mặc váy đỏ ôm gấu nhỏ trong lòng, cười hì hì nhìn Hoàng Khiết Tư.

Hoàng Khiết Tư ngẩn người, là cô nhóc mặc váy đỏ lúc trước à, "Sao em lại tới đây?"

Bé gái cười hì hì lắc đầu, chỉ chỉ lầu 3, "Chị gái kia bị ngất ở lầu 3 rồi, chị mau xuống đỡ chị ấy lên đây đi."

Hoàng Khiết Tư giật mình, không cùng bé gái nói chuyện nữa, vội vàng bước lên thang cuốn tự động đi xuống lầu 3.

Phan Á Bội té xỉu cuối thang cuốn lầu 3, người xung quanh vẫn không nhúc nhích nhìn Phan Á Bội, biểu tình rất là quỷ dị.

Hoàng Khiết Tư theo bản năng cảm thấy có chút không thích hợp, sắc mặt hơi tái nhợt.

Bé gái đứng ở cửa thang cuốn lầu 4 vội vàng hô: "Chị ơi, mau mang chị ấy lên đi."

Hoàng Khiết Tư thấy thế, khẽ cắn môi tiếp tục xuống dưới, sau đó bắt lấy cánh tay Phan Á Bội trong cái nhìn chằm chằm của nhân viên và khách hàng lầu 3.

Mọi người vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Khiết Tư, tròng trắng mắt tràn đầy tơ máu đáng sợ, Hoàng Khiết Tư nhìn đến tê cả da đầu, vội vàng ôm Phan Á Bội lên thang cuốn, sau đó thuận lợi đi lên công viên trò chơi ở lầu 4.

Bé gái ôm gấu Teddy cao hứng nói: "Thật tốt quá, cả hai chị đều là của em."

Hoàng Khiết Tư thở phì phò, có chút nghĩ mà sợ nói: "Những người đó bị gì vậy, vì sao cứ nhìn chằm chằm chị."

Bé gái cười hì hì lắc đầu, không nói lời nào.

Hoàng Khiết Tư ngồi xổm xuống, vội vàng lay Phan Á Bội, "Phan Á Bội, cô mau tỉnh."

Phan Á Bội vẫn hôn mê bất tỉnh, chuyện này làm cho Hoàng Khiết Tư cảm thấy bất an cùng mờ mịt, cô không biết mình nên làm sao bây giờ.

Nếu thật sự không được, chỉ có thể hỏi người trong group chat.

*

Điền Học Siêu cùng Quách Phàm Khải nhìn tin nhắn Trưởng phòng gửi tới, nháy mắt hoảng sợ ngẩng phắt đầu.

Lúc nãy Điền Học Siêu cùng Quách Phàm Khải đã thương lượng xong, rất nhanh chọn ra chỗ trốn an toàn, đó chính là khu vực gần quảng trường, nơi đó chẳng những nhiều người qua lại còn có khá rộng lớn, liếc mắt một cái là có thể quan sát hết mọi nơi.

Nếu thật sự có quỷ xuất hiện, càng thuận lợi cho bọn họ lập tức trốn đi.

Chờ ba giờ sau trời tối xuống thì lại đổi chỗ khác.

Quảng trường náo nhiệt có không ít cư dân bản địa, một ít người già nhàn nhã ngồi trên bàn đá chơi cờ tướng, mấy bác gái nhảy quảng trường trên mặt tràn đầy tươi cười.

Mấy cặp đôi yêu nhau nắm tay cận kề nhìn cảnh vật, tình chàng ý thiếp.

Một nhà ba người đang dạo bước, đứa nhỏ cầm bóng bóng vui sướng cười khúc khích.

Một màn sinh hoạt giống như hiện thực này khiến hai người không khỏi thả lỏng người, Điền Học Siêu nhìn Quách Phàm Khải nói: "Chúng ta có nên hỏi những người khác trốn chỗ nào không."

Quách Phàm Khải gật đầu, "Được."

Hai người trước sau cầm di động ra, mở group chat.

Vừa lúc này, tin nhắn Trưởng phòng chat nhảy ra, hai người đọc xong lập tức hoảng loạn hết lên.

Tại sao lại như vậy?

Bọn họ đã chạy xa lắm rồi.

Người tên Tông Kiến Hoa trong group chat nói rất đúng, bọn họ không đem theo hộp đựng cơm, làm sao đựng đồ ăn mang theo?

Trừ khi bọn họ không ăn không uống, nhưng nếu nói như vậy, bọn họ lấy đâu ra thể lực chơi trò đuổi giết với quỷ?

Nhưng có vẻ như cảm thấy hai người chịu kích thích chưa đủ lớn, Trường phòng lại gửi đến một tin nhắn càng khủng bố.

[Trưởng phòng: Đúng rồi, người bản địa ở thế giới này có khả năng đều là quỷ, trước mắt không xác định được bọn họ có triển khai tập kích với người chơi hay không, khuyên mọi người nên trốn ở những nơi ít người qua lại.]

Hai người nháy mắt như rớt xuống hầm băng, kinh hãi ngẩng đầu nhìn nhau.

Phảng phất như nhận ra hai người đã biết được chúng nó là quỷ, tất cả người dân trong quảng trường đồng loạt nhìn về phía này hai người chơi, trên mặt đều treo nụ cười giả tạo.

"Quỷ a --!!!" Hai người sợ tới mức hét lên, té nhào chạy khỏi quảng trường.

Người dân trên quảng trường vẫn không nhúc nhích, đứng yên nhìn hai người càng chạy càng xa.

Điền Học Siêu trong lúc chạy nhịn không được quay đầu nhìn lại, lập tức sợ hãi càng ra sức chạy thục mạng.

Tất cả người trên quảng trường đều là quỷ!!

Trong lúc hốt hoảng chạy trốn cũng không có thời gian chọn đường, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được mấy người dân địa phương tản bộ, hai người lập tức sợ hãi đổi hướng chạy, nhưng càng chạy hai người hoảng sợ.

Thành phố này khắp nơi đều là quỷ!

Mỗi con quỷ đều đang đứng lại, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bọn hai người bọn họ.

Hai người càng chạy càng tuyệt vọng, cũng may cách đó không xa có một con hẻm nhỏ, sau khi hai người vội vàng chui vào thì mềm nhũn ngồi quỳ trên mặt đất, nghĩ mà sợ bắt đầu run bần bật.

Khắp thành phố đều là quỷ, căn bản không chỗ trốn!!

"Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?!!" Quách Phàm Khải nắm tóc, tinh thần sắp hỏng mất.

Điền Học Siêu sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy không ngừng, vẫn không thể bình tĩnh lại.

Qua mười mấy phút sau, một cơn gió lạnh thổi qua, cảm xúc của hai người mới chậm rãi hòa hoãn rất nhiều, nhìn thoáng qua nhau một cái, đều thấy được tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Điền Học Siêu nói với Quách Phàm Khải: "Lúc này chúng ta cần phải duy trì bình tĩnh, nhất định sẽ có biện pháp sống sót."

Quách Phàm Khải tuyệt vọng mấp máy môi, "Còn đường sống nào cơ chứ, quỷ đi đầy ngoài đường, bọn nó sẽ giết chúng ta, thậm chí có thể sẽ ăn luôn chúng ta."

Giống như là ba hộp cơm đựng thịt người kia, nói không chừng đó là thi thể của những người chơi trước, đều bị quỷ ăn sạch sẽ.

Điền Học Siêu nói: "Không đúng, nhất định có biện pháp sống sót, ba người chơi lâu năm kia đều có thể sống sót qua nhiều lần trò chơi, chúng ta cũng có thể."

Quách Phàm Khải cảm xúc hoàn toàn hỏng mất, phẫn nộ gào rống: "Còn có biện pháp gì? Thành phố này tất cả đều là quỷ, chúng ta sao có thể sống sót?"

Nói không chừng chỉ cần từ hẻm nhỏ này đi ra ngoài, lập tức bị cư dân quỷ bên ngoài xé xác.

Hắn tưởng tượng đến chuyện này, nhịn không được run lên.

Sợ hãi cực kỳ.

Điền Học Siêu vắt hết óc liều mạng nghĩ biện pháp, vài giây sau hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, kích động nói: "Đúng rồi, chúng ta có thể hỏi người khác trong group, nhất định có người chơi nghĩ ra biện pháp."

Quách Phàm Khải tự mình lẩm bẩm: "Đúng vậy, chúng ta có thể hỏi người trong group chat."

Điền Học Siêu run ngón tay, liên tiếp vài lần mở khóa điện thoại thất bại, cuối cùng cũng thành công mở ra group chat, nhanh chóng gõ chữ: [Có ai nghĩ ra biện pháp gì không, bên ngoài tất cả đều là quỷ, chúng tôi bị nhốt ở chỗ này không ra được.]

Trong group là một mảnh yên tĩnh.

Điền Học Siêu đột nhiên tuyệt vọng, chẳng lẽ người chơi khác đều chết hết rồi sao?

Mà đúng lúc này, Trưởng phòng chat đột nhiên gửi tin nhắn đến.

[Các anh gặp những người dân quỷ rồi à]

Điền Học Siêu giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, cho dù biết Trưởng phòng cũng là tân nhân, nhưng hắn đã không còn cách nào khác, vội vàng gõ chữ trả lời: [Đúng vậy, sau khi Trưởng phòng gửi tin nhắn kia cho chúng tôi, bọn tôi liền phát hiện những con quỷ đó đều nhìn chằm chằm bọn tôi, chúng nó nhất định là muốn giết bọn tôi, bọn tôi nên làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết ở đây.]

Hạ Nhạc Thiên nhìn tin nhắn Điền Học Siêu gửi đến, không khỏi trầm tư.

Lại một suy đoán bị phủ nhận.

Ban đầu cậu cho rằng những cư dân này vì không để người chơi phát hiện thân phận của mình, nên cố ý ngụy trang thành con người, nhưng hiển nhiên, lời Điền Học Siêu vừa nói đã phủ định suy đoán này của cậu.

Nếu thật sự đúng như Điền Học Siêu nói, vậy chứng tỏ những con quỷ đó đã biết Điền Học Siêu biết chúng nó là quỷ, thậm chí cũng không thèm để ý người chơi phát hiện thân phận chúng nó.

Bởi vì, tới bây giờ Điền Học Siêu vẫn còn sống, cũng không bị bất cứ con quỷ nào tập kích.

Cho nên, nhất định còn có chi tiết nào đó cậu chưa phát hiện.

Nhưng mà, quan trọng nhất là phải nói bọn họ lập tức chạy đến chỗ hẻo lánh ít dấu chân người, đây mới là vị trí trốn tránh tốt nhất.

Hạ Nhạc Thiên không do dự nữa, nhanh chóng gửi tin vào trong group chat.

[Trưởng phòng: mọi người lập tức chạy đi, không cần sợ hãi những người dân quỷ sẽ giết các người, chúng nó bây giờ vẫn chưa tấn công được, lúc này các người tạm thời vẫn an toàn.]

[Chuyện các người cần làm lúc này chính là duy trì bình tĩnh, sau đó lập tức trốn tới nơi hẻo lánh ít người, nhanh lên, tôi không biết thời gian này kéo dài được bao lâu, các người càng chần chừ, rất có thể sẽ càng nguy hiểm, không ai biết những con quỷ đó có đột nhiên tấn công các người hay không.]

Điền Học Siêu nhìn tin nhắn Trưởng phòng vừa gửi tới, vừa mừng vừa sợ, hắn không nghi ngờ lời nói của Trưởng phòng là giả, bởi vì lúc này hắn đột nhiên nhớ tới những con quỷ đó tuy rằng vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm, nhưng chúng nó cũng không đuổi theo, càng không tấn công bọn họ.

Chuyện này đủ để chứng minh suy đoán của Trưởng phòng chính xác.

Điền Học Siêu không kịp nói lời cảm ơn, vội vàng bỏ điện thoại vào túi áo, sau đó túm Quách Phàm Khải, "Nhanh lên, chúng ta chạy đi."

Quách Phàm Khải cũng nhìn thấy tin nhắn trong group chat, nhưng hắn không quá tin lời Trưởng phòng nói, có chút kinh sợ trốn ra sau, "Nếu chúng ta đi ra ngoài, sẽ phải đối mặt với những con quỷ đó."

Điền Học Siêu vội vàng nói: "Anh không phát hiện chúng ta chạy một mạch từ quảng trường tới đây, vẫn không có con quỷ nào đuổi theo sao, chuyện này chứng tỏ lúc này chúng nó sẽ không giết chúng ta, nhưng nếu chúng ta không nhân lúc này đào tẩu, về sau chỉ sợ sẽ không kịp nữa!"

Quách Phàm Khải nghe Điền Học Siêu nói thì có hơi dao động, hắn biết rõ cứ ở mãi trong hẻm nhỏ không phải kế lâu dài, quan trọng nhất là, nếu không phải Trưởng phòng phát hiện cư dân thành phố này đều là quỷ, nói không chừng bây giờ bọn họ còn đang ở quảng trường.

Có lẽ lúc này hắn có thể thử đánh cược một phen.

"Đi." Quách Phàm Khải nói: "Nhưng là chúng ta chạy hướng nào đây?"

Điền Học Siêu sửng sốt, nhanh dùng điện thoại xem bản đồ, sau khi suy nghĩ một hồi thì phóng to bản đồ chỉ vào công viên nói: "Công viên khá lớn, chúng ta có thể cố gắng chạy vào bên trong, ở đó nhất định không bao nhiêu người."

Hơn nữa còn thuận tiện trốn tránh.

Quách Phàm Khải vội vàng gật đầu đồng ý, "Chúng ta chạy nhanh đi."

Hai người chạy ra không bao lâu, liền thấy được cách đó không xa có mấy người đi đường đang đứng nói chuyện.

Quách Phàm Khải giật điếng người, theo bản năng muốn xoay người đào tẩu, kết quả lại bị Điền Học Siêu túm chặt, "Lúc này chúng nó sẽ không tổn thương chúng ta, con đường này cách công viên gần nhất, chúng ta cần phải đi qua."

Quách Phàm Khải nghe vậy sắc mặt nháy mắt cứng đờ lên, căng da đầu nói: "Tôi biết rồi."

Hai người thả chậm bước chân từ từ tới gần mấy người qua đường phía trước.

Nếu là không nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng ở quảng trường, Điền Học Siêu cũng không thể tin được mấy người này đều là quỷ!

Mấy người đi đường kia có nam có nữ, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, đang tụ lại thành một vòng thảo luận cái gì đó.

Quách Phàm Khải cùng Điền Học Siêu càng lúc càng tới gần, âm thanh trò chuyện của mấy người đi đường cũng càng ngày càng rõ ràng,

Cô gái mặc váy trắng hỏi: "Ngươi thấy ta không?"

Nam áo xanh trả lời: "Thấy được!"

Vẫn là cô gái váy trắng hỏi: "Còn ngươi, thấy ta không?"

Nữ aso vàng trả lời: "Ta cũng thấy được!"

Nữ váy trắng lúc này mới nói: "Thật khéo, ta cũng thấy được!!!"

(*) Mình sẽ để xưng hô của mấy con quỷ với nhau hay quỷ nói với người là ta - ngươi nhé.

Đối thoại quỷ dị không đầu không đuôi làm Điền Học Siêu cùng Quách Phàm Khải cảm thấy da đầu tê dại, nhịn không được bước nhanh hơn về phía trước, rất nhanh lướt qua mấy người đi đường tụ lại một đám kia.

Sau khi đi được một khoảng xa, Điền Học Siêu mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện chính mình đầu đầy mồ hôi, hắn nhịn không được quay đầu nhìn mấy người đi đường ở phía sau.

Lại hoảng sợ phát hiện bọn chúng đang nhìn hai người họ chằm chằm, như là đang nói: Chúng ta đều nhìn thấy ngươi!!!

Điền Học Siêu sợ tới mức nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trái tim vọt lên cổ họng, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Quách Phàm Khải thấy Điền Học Siêu như vậy, nhịn không được cũng muốn quay đầu lại xem, Điền Học Siêu vội vàng ngăn cản hắn: "Đừng quay đầu lại, mau! Chúng ta chạy nhanh đi."

Quách Phàm Khải nghe vậy nháy mắt lộp bộp một chút, không dám quay ra sau nữa.

Hai người lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.

Thời gian lúc này là chạng vạng 6 giờ 50.

*

Chung Thế Vĩ và Tông Kiến Hoa hét chói tai chạy khỏi đường đi bộ, chỗ này khắp nơi đều là quỷ, chúng nó giống như đã hẹn sẵn, đồng loạt dừng chân, thẳng lăng lăng nhìn trừng trừng vào hai người.

Chờ hai người thoát khỏi con đường, đi vào một lối nhỏ tương đối hẻo lánh mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác nghĩ mà sợ làm hai người cơ hồ đứng không vững, vội vàng dựa vào cột điện thở dốc.

Đặc biệt là Chung Thế Vĩ, bởi vì sợ hãi quá mức mà tiểu trong quần.

Khắp nơi trên đường cái đều là quỷ, cảm giác bị chúng nhìn chằm chằm quả thật là càng đáng sợ hơn cả quỷ phiến, hắn thậm chí còn hoài nghi sao mình lại có đủ dũng khí để chạy từ nơi đó ra nữa.

Tông Kiến Hoa không cười nhạo Chung Thế Vĩ, ngược lại cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Nếu không phải vừa lúc thấy được tin nhắn Trưởng phòng gửi tới, lúc này bọn họ vẫn chưa biết mình đang ở cùng những con quỷ kia!

"Sớm biết như vậy đã không đi tới chỗ náo nhiệt." Chung Thế Vĩ nghĩ đến mình tự nhiên xui xẻo bị kéo vào trò chơi này, liền nhịn không được vừa tủi thân vừa tuyệt vọng.

Tông Kiến Hoa thấy thế âm thầm trợn trắng mắt, "Thời điểm này nơi ít người nhất thành phố, chỉ sợ cũng là vùng ngoại ô, nhưng bây giờ chúng ta không kịp chạy tới đó, chỉ có thể đi công viên gần nhất, chỉ cần chạy vào trong rừng sẽ ít có cơ hội gặp được người dân bản địa."

Chung Thế Vĩ sợ hãi nói: "Đi ngay bây giờ sao?"

Kỳ thật Tông Kiến Hoa cũng sợ hãi, càng không muốn đi ra ngoài, nhưng Trưởng phòng đã nói rất rõ ràng, thừa dịp hiện tại cư dân không tấn công người chơi thì lập tức đào tẩu, không được vì sợ hãi mà cứ trốn ở nơi người nhiều nhất.

Để phòng ngừa xảy ra biến số.

Tông Kiến Hoa khẽ cắn môi, quyết định rời khỏi nơi này.

Nhưng Chung Thế Vĩ vội vàng lui về phía sau: "Tôi, chúng ta đừng đi ra ngoài được không, cứ ở lại nơi này cũng được mà, anh xem....." Hắn chỉ chỉ đường phố, "Chỗ này ngay cả một người cũng không có, chúng ta hoàn toàn có thể trốn ở đây."

Tông Kiến Hoa dùng vẻ mặt như có thằng ngốc ở đây để nhìn Chung Thế Vĩ, "Đầu óc anh có vấn đề à? Con đường này không có người, nhưng là chờ đến tối ai biết có người xuất hiện hay không."

Chung Thế Vĩ không muốn rời khỏi nơi này, hắn thật sự quá sợ hãi.

Hắn không có dũng khí tiếp tục đối mặt với những con quỷ đáng đó, chỉ là nghĩ lại liền nhịn không được muốn ngất xỉu, hắn vội vàng nhìn Tông Kiến Hoa, muốn hắn bỏ đi ý muốn đi tới công viên, "Nhưng mà, lỡ như công viên có rất nhiều người thì sao..."

Tông Kiến Hoa nói: "Chẳng lẽ tôi không biết chạy đến chỗ vắng người nào khác sao? Hơn nữa công viên rất lớn, thuận tiện cho chúng ta ẩn nấp, nhưng nơi này thì sao?" Hắn nhìn quanh bốn phía, cho Chung Thế Vĩ một nụ cười lạnh.

Chỉ cần trốn ở nơi này, những con quỷ đó vừa đến là có thể thấy người chơi trốn ở đây.

Đến lúc đó người chơi liền trở thành ba ba đáng thương trong rọ, trốn cũng không có chỗ trốn.

Chung Thế Vĩ đương nhiên biết Tông Kiến Hoa nói có lý, nhưng so với chuyện này hắn càng không muốn đi đối mặt với những con quỷ cứ trừng mắt nhìn chằm chằm hắn!

Nhiều, nhiều quỷ như vậy đều nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn đem hắn xé ra ăn tươi nuốt sống vào bụng.

Nhưng nếu ở chỗ này, có lẽ những con quỷ đó sẽ tìm không thấy hắn.

Như vậy liền có thể chờ đến khi trò chơi kết thúc.

Đúng, làm vậy nhất định có thể chờ đến trò chơi kết thúc.

Tông Kiến Hoa tựa hồ nhìn ra Chung Thế Vĩ đã bị dọa đến mất luôn lá gan, kích thích liên tục đã làm Chung Thế Vĩ biết rõ làm vậy sẽ chết, nhưng vẫn không dám đi đối mặt những con quỷ.

Càng quan trọng hơn là, hắn nghĩ tới phần cơm hộp cuối cùng kia.

Là Chung Thế Vĩ làm hư, quỷ có thể...... Tìm Chung Thế Vĩ để quấn lên hay không?

Nghĩ vậy, Tông Kiến Hoa bỗng nhiên nhớ tới một chi tiết lúc còn ở chung cư.

Đó là khi Chung Thế Vĩ nói mình không cẩn thận đem cơm hộp rớt xuống đất, lúc đó hình như Cổ Lăng cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, ngược lại yêu cầu Chung Thế Vĩ đem đồ bỏ lại vào hộp.

Sau đó, gã Shipper kia lấy đi hộp cơm thứ hai.

Mà lúc này, Cổ Lăng lại lên tiếng bảo Chung Thế Vĩ đem cơm hộp để lại lầu hai, vì sao nàng bảo Chung Thế Vĩ làm như vậy?

Hình như mọi việc liên quan đến hộp cơm thứ ba, Cổ Lăng đều chỉ bảo Chung Thế Vĩ một mình làm hết.

Tông Kiến Hoa đột nhiên có cảm giác vô cùng sợ hãi, nỗi sợ này cũng không liên quan đến quỷ, mà là nhận ra chỗ không thích hợp, cố tình lại không thể xâu chuỗi manh mối để tìm ra nguyên nhân sợ hãi.

Đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ chui vào trong đầu, làm hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Chẳng lẽ bởi vì...... Cổ Lăng sợ đụng tới hôp cơm thứ ba.

Bởi vì con quỷ kia sẽ giết chết người phá hủy cơm hộp, cũng chính là Chung Thế Vĩ, mà Cổ Lăng có thể sống đến bây giờ, nhất định cực kỳ cẩn thận, cho nên từ đầu đến đuôi nàng chỉ kêu một mình Chung Thế Vĩ đi làm mọi việc liên quan đến hộp cơm thứ ba.

Tỷ như kêu Chung Thế Vĩ đem ngón tay bỏ lại hộp cơm, tỷ như kêu Chung Thế Vĩ đem hộp cơm bỏ vào tủ lạnh, lại tỷ như bảo Chung Thế Vĩ đem hộp cơm để lại lầu hai.

Hắn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, ngược lại càng thêm hoảng sợ.

Bởi vì...... Bây giờ hăn đang ở cùng với Chung Thế Vĩ!!!

Nhưng một tia lý trí cuối cùng giúp Tông Kiến Hoa không quay đầu chạy biến, mà là ra vẻ bình tĩnh nói với Chung Thế Vĩ: "Nếu anh sợ hãi, vậy để tôi đi trước dò đường, xem xem bên ngoài có quỷ hay không, sau đó quay lại nói cho anh một tiếng, như vậy anh không cần lo nữa."

Chung Thế Vĩ vội vàng gật đầu, "Được, anh đi đi."

Tông Kiến Hoa nhìn Chung Thế Vĩ thấp thỏm lo âu, nội tâm đột nhiên trào ra một chút áy náy, nhưng rất nhanh bị hắn mạnh mẽ áp xuống.

Hắn từ đầu tới đuôi đều không muốn hại chết Chung Thế Vĩ, là Chung Thế Vĩ không muốn cùng hắn rời đi, còn muốn khuyên hắn ở lại chết chung.

Chung Thế Vĩ làm vậy chẳng lẽ không ích kỷ sao?

Mà Tông Kiến Hoa hắn chỉ vì muốn sống sót thôi, hắn không hại Chung Thế Vĩ, chỉ là lựa chọn rời khỏi mà thôi, như vậy có gì sai sao?

Nếu Chung Thế Vĩ không muốn chết, hắn ta hoàn toàn có thể cùng mình đi tới công viên.

Quan trọng nhất là, khi chính mình đưa ra ý muốn chủ động đi xem tình hình phía trước, Chung Thế Vĩ một chút cũng không do dự, ước gì mình nhanh chóng chạy đi dò đường.

Lỡ như hắn vừa vặn chết ở ngoài đó thì sao?

Nghĩ đến đây, chút áy náy trong lòng Tông Kiến Hoa hoàn toàn biến mất, quay đầu chạy nhanh đến cuối đường.

Đường phố âm u ẩm ướt khắp nơi đều có đồ ăn thừa, cùng với xe rác ba bánh méo mó đặt nơi đó, mùi hôi thối nồng nặc.

Đây có lẽ là nguyên nhân những con quỷ đó cũng không chạy vào.

Chung Thế Vĩ sợ hãi bất an nhìn cuối con đường, chờ đợi Tông Kiến Hoa trở về.

Đợi năm sáu phút, Tông Kiến Hoa vẫn là không trở về.

Chung Thế Vĩ bỗng nghĩ tới cái gì, vẻ mặt chợt trở nên sợ hãi, chẳng lẽ.....Tông Kiến Hoa vứt bỏ hắn?!!

"Sẽ không, không có khả năng." Chung Thế Vĩ vội vàng thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nói cho hắn, Tông Kiến Hoa thật sự đã rời khỏi, chỉ là vì chính mình không muốn đi cùng hắn, cho nên Tông Kiến Hoa mới lựa chọn đi một mình.

Chung Thế Vĩ trong lòng đột nhiên dâng lên hối hận và sợ hãi mãnh liệt.

Vì sao hắn lại cự tuyệt đề nghị của Tông Kiến Hoa chứ, vì sao lại ngây ngốc đứng ở chỗ này chờ Tông Kiến Hoa trở về.

Chung Thế Vĩ càng lúc càng sợ hãi, càng lúc càng sợ hãi, hắn không muốn một mình đứng ở đây, nếu bây giờ đi ra ngoài, có lẽ còn có thể đuôi kịp Tông Kiến Hoa.

Suy nghĩ này không ngừng lập loè, làm Chung Thế Vĩ do dự chần chừ, cuối cùng khẽ cắn môi quyết định rời khỏi.

Hắn chậm rãi di động đến chỗ gần con đường nhất, dựa lưng vào vách tường chuẩn bị tốt tâm lý mới chậm rãi ló đầu ra, một gương mặt trắng bệch cũng dán sau vách tường, cũng thò đầu ra giống Chung Thế Vĩ, gương mặt trắng bệch tái nhợt kia cơ hồ muốn dán lên mặt Chung Thế Vĩ.

Chung Thế Vĩ nhịn không được a một tiếng ngồi bệch trên mặt đất, hốt hoảng nhìn con quỷ này.

Lúc này, thời gian đã đến buổi tối 7 giờ đúng.

Con quỷ kia giống như là bị nhấn nút khởi động, ánh mắt chậm rãi trở nên quỷ dị, nhìn chằm chằm Chung Thế Vĩ, vẫn không nhúc nhích.

Chung Thế Vĩ sợ tới mức không dám động đậy.

Sau ba phút giằng co, Chung Thế Vĩ mới chậm rãi bình tĩnh lại, hắn phát hiện con quỷ này chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, cũng không công kích mình.

Hắn nhớ tới Trưởng phòng đã từng nói qua cư dân sẽ không tập kích người chơi.

Chung Thế Vĩ thử giật giật chân, con quỷ kia vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Chung Thế Vĩ.

Chung Thế Vĩ chậm rãi đứng lên, đôi mắt nhưng vẫn dán chặt vào con quỷ kia, sợ nó đột nhiên công kích mình, nhưng đến khi Chung Thế Vĩ đứng lên, con quỷ kia vẫn không có bất cứ động tác gì khác.

Chung Thế Vĩ rốt cuộc cũng yên tâm, run run chân chậm rãi đi về phía trước, hắn vừa dời tầm mắt từ trên người con quỷ kia đi, đột nhiên lồng ngực truyền đến căn đau xé rách.

Cả người Chung Thế Vĩ run lên, không thể tin nổi cúi đầu, lồng ngực hắn bị con quỷ kia xỏ xuyên qua, mà trái tim...... Còn bị con quỷ kia nắm chặt trong tay.

Chung Thế Vĩ há mồm muốn nói gì đó, máu tươi lại không ngừng trào khỏi miệng, làm hắn không thốt nổi một từ, hắn cảm giác mình không hít thở được, hết thảy xung quanh đều trở nên yên lặng.

Quỷ chậm rãi rút tay về, nắm trái tim vẫn không nhúc nhích.

Chung Thế Vĩ trừng lớn mắt ngã xuống trên mặt đất, hoàn toàn tử vong.

Đến giây cuối cùng trước khi chết, hắn vẫn còn suy nghĩ, vì sao con quỷ kia lại công kích chính mình.

Tiếng xe máy gầm rú đột nhiên vang lên, không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện ở đầu đường, nó mặc áo khoác đỏ dày nặng, đầu đội mũ bảo hiểm, toàn thân trên dưới che kín mít.

Nó dừng xe máy trước mặt con quỷ kia, sau đó mở thùng giữ nhiệt phía sau, đem hộp đựng cơm mở ra, con quỷ kia nhìn gã shipper, chậm rãi bỏ trái tim trong tay vào trong hộp.

Shipper lập tức đặt hộp cơm vào thùng giữ nhiệt.

Lúc này, nó không xuất quỷ nhập thần giống như lúc trước xuất hiện nữa, ngược lại chậm rãi chạy xe máy về một hướng không biết tên...

Con quỷ chờ đến khi shipper hoàn toàn biến mất, mới tham lam nhìn chằm chằm thi thể nằm trên mặt đất, nhịn không được nuốt nước miếng.

Ngay sau đó, một trận nhấm nhấm nuốt nuốt vang lên: "Ăn ngon thật."

***

Editor: Tác giả đánh chữ theo mức độ hưng phấn hay sao ấy. Chương trước 2k5 chữ, chương này gần 6k chữ. Có chương 7k chữ.

Lại thi học kì, thi onl mà thi tự luận thì hơi quế quế ಠ_ಠ Sau chương này thì tốc độ ra chương sẽ chậm lại, mình vẫn còn 4 môn chưa thi. Hết tháng 9 mới xong. Sr mọi người ( ・ั﹏・ั)