Bạn Trai Tôi Thuê Là Đỉnh Lưu

Chương 5



❀ Editor: Meekiuu

Bầu không khí trong xe trầm mặc, Lục Kính ánh mắt nặng nề, "Em nói 'gần như không sai biệt lắm' là có ý gì?"

  

Khương Thi ánh mắt khẽ lóe lên, "Anh để ý sao?"

  

Anh lắc đầu, khởi động lại xe, đi được khoảng năm mươi mét, anh không kìm được mà đạp phanh quay lại hỏi cô: "Thực sự kém như vậy?"

  

Cô nhớ lại bộ phim vừa xem, câu chuyện tình yêu tuổi trẻ vô cùng nhàm chán, và diễn xuất của hai nhân vật chính. được khoa trương và phóng đại khiến câu chuyện trống rỗng càng thêm phần căng thẳng.

  

Là một khán giả, cô ấy không thể nhập tâm vào câu chuyện, cũng không cảm nhận được sức hút của nam chính, thậm chí cô ấy còn cho rằng vai diễn này thật ngu ngốc, "Em nghĩ rằng anh tốt hơn anh ta, ít ra em không có ngán ngẩm. Màn trình diễn của anh rất tốt từ đầu đến cuối rất là tự nhiên, thế nên em cho rằng anh không diễn gì cả, và em cũng không biết anh đã ghen từ lúc nào."

  

"... "

  

Anh hơi ngả người về phía sau trên mặt sau của ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng đã có một bầu không khí ủ rũ cùng cực và mất mát mà bao bọc quanh người.

  

"Em thấy lúc này so với vừa rồi anh diễn rất tốt. Em có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, kiềm chế nhưng mạnh mẽ." Cô vô lực chớp mắt và nói nhỏ.

  

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm và thâm trầm lộ ra vẻ bất lực, "... Anh lúc này chưa có diễn."

  

"A..." Cô giật giật khóe môi, vặn vẹo ngón tay, "Ít nhất anh rất đẹp trai. Đẹp hơn nhiều so với nhân vật nam chính trong phim. Điều kiện ngoại hình xuất sắc là một lợi thế lớn. "

  

"... "

Không khí gần như ngưng trệ, cô gục đầu xuống. Anh sẽ không như vậy tức giận rồi sẽ đuổi cô xuống đó chứ.

  

Trộm ngẩng đầu liếc anh một cái.

  

!!!

  

Anh ngồi đó với vẻ mặt bình thản, cả người hoàn toàn không còn sức sống, như thể anh đã bị nhũn ra, uể oải và đình trệ.

  

Thoạt nhìn như vô cùng bị đả kích, Khương Thi không khỏi thầm ngẫm lại, có phải lời nói quá mức phát hỏa không?

  

Cô cẩn thận đưa tay ra và nắm lấy ống tay phải của anh đang đặt bên cạnh mình, cố gắng nói điều gì đó để xoa dịu bầu không khí.

  

Cổ tay áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt bị kéo lên, lộ ra một mảng da nhỏ, trên cổ tay gầy guộc còn có vài chấm đỏ, cô giật mạnh tay anh, mở tay áo ra. "Làm sao vậy?"

  

Anh rút tay về, kéo tay áo xuống che mí mắt khép hờ, lông mi như lông vũ che khuất mắt cô, "Không sao, là dị ứng."

  

"Dị ứng? Sao anh lại dị ứng?" Cô lại nắm lấy tay anh, cởi từng cúc áo. trên cổ tay áo đẩy ống tay áo lên hít một hơi, cánh tay dày đặc nổi lên mẩn đỏ nhỏ, "Chúng ta vừa ăn cái gì, bít tết có vấn đề sao? Salad?

  

"Tôm hùm." Anh nâng tay lên đè giữa mày.

  

"Uh... anh không thể ăn tôm, tại sao anh không nói khi gọi món? "

  

"Anh 'ghen'". Một giọng nói yếu ớt, và có một tia nhợt nhạt ủy khuất.

  

Thảo nào anh ấy nói là thực hiện theo yêu cầu của cô, khi hỏi anh ấy có muốn ăn tôm khi gọi món không, anh ấy dừng lại một lúc và nói "tùy ý", lúc đó anh ấy cũng đã giận dỗi.

  

Có lẽ trước đó, cô nhớ rằng anh đã không nói nhiều kể từ khi họ bước vào rạp chiếu phim.

  

Anh không nói hay từ chối khi cô gắp tôm thịt cho anh, vì vậy anh ngoan ngoãn hoàn thành các món ăn trên đĩa. Cô nghĩ rằng anh cũng thích nó, và gắp anh ấy nhiều lần.

  

Khương Thi muốn che mặt, này giấm ăn thật sự bất động thanh sắc*, lại ngốc đến đáng thương, "Nhiều như vậy điểm nhỏ, ngứa không?"

——

(*) không có biểu hiện gì, không có động tác gì, không có lên tiếng,....

——

  

Nàng dị ứng với rượu, thỉnh thoảng mới uống một chút, sẽ bị một mảnh đỏ trên người, cơ thể cô nổi mụn đỏ rất ngứa.

  

Anh không chỉ nổi nốt đỏ trên cánh tay mà còn từ từ xuất hiện những nốt đỏ dưới cổ. Ở một khía cạnh nào đó, kỹ năng diễn xuất cũng rất mạnh, hoặc quá kiên nhẫn.

  

Anh ngồi dậy, rút ​​tay về, giọng nói nhàn nhạt, "Không sao, anh đưa em về trước. Anh có thuốc ở nhà, chỉ cần bôi một chút."

Anh định khởi động xe, không nhìn cô, "Thắt dây an toàn."

"An toàn cái gì, nhìn anh rất nghiêm trọng,chúng ta phải đi bệnh viện." Khương Thi có chút tức giận, không biết tại sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy.

  

Cô đẩy cửa bước xuống xe, đi vòng qua phía trước xe, kéo anh ra khỏi ghế lái và nhét anh vào ghế phụ, sau đó thắt dây an toàn cho anh rồi tự mình ngồi vào ghế lái xe, "Ngồi đi, chúng ta đến bệnh viện."

  

........

Bác sĩ đứng trước giường bệnh nói:"Phản ứng dị ứng của anh ấy rất nghiêm trọng. Để tôi kê thuốc, về sau không được tuỳ tiện ăn đồ ăn dị ứng, mấy ngày tới cần ăn thực phẩm thanh đạm chút."

  

Khương Thi đứng sang một bên,"Được rồi, trong tương lai tôi sẽ chú ý, cảm ơn bác sĩ."

  

Lục Kính nằm trên giường bệnh, tay trái cắm kim truyền dịch. Ống được nối với giá bên cạnh giường, trên giá kim loại màu trắng có ba chai dịch truyền, tất cả đều phải được truyền vào ngày hôm nay.

  

Vì yêu cầu cần truyền dịch ba ngày, liền làm thủ tục nhập viện. Tuy nhiên, chỉ có số giường,chỉ cần đến đây để truyền dịch mỗi ngày là được.

Sau khi bác sĩ và y tá tiêm rời khỏi phòng, Khương Thi kéo chiếc ghế dùng để kê giường trong góc và đặt nó bên mép giường, ngồi xuống lấy những quả táo bắt đầu gọt vỏ.

  

Cô chia táo đã gọt vỏ thành những miếng nhỏ rồi cho vào bát thủy tinh sạch, cô lấy một chiếc nĩa nhỏ rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt anh. "Ăn một ít đồ thanh ngọt sẽ thoải mái hơn chút."

Khi đến bệnh viện vội vàng, Khương Thi không nhớ mua những thứ này, về sau đều mua trên phần mềm mua sắm giao hàng.

  

Lục Kính mệt mỏi lắc đầu, "Không có cảm giác thèm ăn."

  

Cô duỗi tay cầm lấy nĩa, đưa lên miệng anh một miếng, "Nếm thử một miếng, rất ngon."

  

Cô cư xử rất tự nhiên, thực thỏa đáng chăm sóc người bệnh, anh ngượng ngùng, giơ tay nhận lấy cái dĩa nhỏ từ tay cô, ăn một miếng nhỏ.

  

Cắt thành những miếng táo vừa miệng, cắn một miếng nước ngọt thấm ngay vào miệng, mát mát ngọt ngọt quả thực rất ngon.

  

Cô nhìn anh ăn từng miếng một, và mỉm cười hỏi: "Anh có thấy thoải mái hơn không?"

  

"Ừ."

  

Đôi mi khép hờ, đôi mi mảnh mai khẽ chớp. Cô nghĩ anh định nói gì đó, đợi một lúc lâu sau cũng không nghe thấy anh nói gì nhưng cô trong lòng lại có việc muốn hỏi.

  

"Lục Kính, em có chuyện muốn hỏi anh."

  

"Ừ, nói đi."

  

"Giữa những người yêu nhau ghen tuông trông như thế này... như vậy đặc biệt?"

  

"..." Đây là công khai xử tội?? Anh không muốn nói chuyện.

  

"Ban đầu em nghĩ rằng anh không nghiêm túc với vai diễn này, nhưng màn trình diễn của anh khiến em vô cùng chấn động. Cảm xúc mạnh mẽ mà anh thể hiện với cái giá phải trả là tự làm tổn thương bản thân, nhưng anh lại im lặng và không nói ra, anh rốt cuộc là muốn cho em chú ý? Nhưng vẫn là không nghĩ cho em biết? "

  

Đôi mắt to có một sự nghi ngờ lớn.

  

Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, bất kể anh nhìn cô trực tiếp như thế nào, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, con ngươi trong vắt, không hề giả vờ như anh đang nghĩ.

Khương Thi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên nhiều nghi vấn.

  

"Em đã tạo cho nhân vật của anh một tâm hồn nội liễm và nhạy cảm,cảnh tượng thiết kế cũng có ghi 'bất động thanh sắc ghen'. Anh chỉ diễn theo kịch bản được đưa ra. Nhân vật muốn gì, không phải em biết rõ nhất hay sao?"

  

"Những điểm anh nói rất có đạo lý, nhưng nó không đúng. Nếu làm tâm tư tỉ mí nội liễm, thậm chí nếu anh đang ghen tị với những người khác thì có rất nhiều suy nghĩ và lo lắng, cần có nhiều hình thức biểu hiện, rất ít người bày tỏ cảm xúc của mình theo cách làm tổn thương bản thân. Cuối cùng thì đây là phản ứng của nhân vật hay phản ứng của chính anh, Lục Kính?"

  

"... "Lục Kính dựa lưng vào giường,"Tất nhiên đó là phản ứng của nhân vật. "

  

"Anh tạm chấp nhận câu nói này, vì vậy ngoài cách thể hiện này, em có ý tưởng khác không?"

"Nếu đã không có thì anh đã hoàn thành thỏa thuận. Em có nên thực hiện lời hứa tiếp theo, về sau đừng làm phiền anh không? "

  

" Không được, Lục Kính. "Khương Thi dựa vào lưng ghế và khoanh tay trước ngực." Cách giải thích này cho thấy một vấn đề nghiêm trọng. Anh - không có khả năng điều khiển nhân vật, vì vậy anh chỉ có thể thể hiện cảm xúc theo những cách cực đoan, và hơn nữa lại chỉ có một cách."

  

Khuôn mặt Lục Kính đanh lại.

  

Giọng điệu của cô không nặng không nhẹ, "Chỉ để trau dồi kỹ năng diễn xuất, anh có muốn hay không cùng em kí hợp đồng? Em có rất nhiều vai diễn muốn thử, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu và học hỏi. Là sinh viên của khoa Học viện điện ảnh, anh không nên muốn bị coi là một bình hoa?"

  

Tiếng xe dưới lầu cùng tiếng ồn ào của đám người hiện ra cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, rõ ràng lại xa xôi, Khương Thi đang chờ anh ấy xem xét.

  

..........

  

Sau khi truyền dịch xong, cô y tá đến rút kim, Khương Thi thu dọn đồ đạc và đưa anh trở về.

  

Khi trở về nhà, anh trực tiếp khai báo địa chỉ nơi ở của mình. Hai người không nói lời nào dọc đường đi đến ga ra dưới tầng hầm, Khương Thi dừng xe chuẩn bị rời đi, anh đã ngăn cô lại, "Chờ một chút, anh lên lấy hợp đồng."

  

"Anh đã nghĩ kĩ? "Cô rất ngạc nhiên.

  

Sau khi tán gẫu trong lúc truyền dịch, anh chưa từng nói, vẫn luôn không tỏ vẻ, cô trên mặt là vẻ bình đạm nhưng trong lòng vẫn có một chút nôn nóng, tuy vậy vẫn không thúc giục.

  

Lục Kính một mình lên lầu, nhanh chóng đi xuống, cầm lấy bản hợp đồng hôm cô nhét trong bó hoa hồng, lên xe lần nữa, "Có ba điều kiện. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng."

  

"Anh nói đi."

  

" Thứ nhất, ở hợp đồng không có viết thời hạn ký hợp đồng. Anh chỉ có ba tháng, sau ba tháng, hợp đồng sẽ mất hiệu lực. Em không thể quấy rầy anh vì bất cứ lý do gì. "

  

Khương Thi trong lòng tính toán, ba tháng đó cũng đủ để cô nắm vững nội dung của tiểu thuyết lãng mạn và kĩ xảo, "Không thành vấn đề."

  

"Thứ hai, điều khoản phải được bảo mật. Trong thời gian hợp đồng và sau khi hết hợp đồng, đều không được đề cập đến hợp đồng giữa chúng ta với bên thứ ba. "

  

"Được rồi, không có vấn đề. "

  

"Thứ ba, không được đột nhiên tấn công anh."

  

" Tại sao anh lại có loại lo lắng này? "Cô rất khó hiểu,"Em không phải người xấu. "

  

Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết là cô không hiểu, và anh nói thẳng, "Thân mật giữa những người yêu nhau. Đều không thể làm được."

  

"Hành vi nào được coi là thân mật?"

  

"... Nắm tay, hôn, ôm, và... Quên đi nó, phần còn lại không quan trọng. "

  

Khương Thi không biết chính mình trong mắt anh giống như là một tên cướp, cẩn thận phân biệt với hắn, "Điều kiện này rất không hợp lý. Vì khế ước là phải làm người yêu, nếu những thứ này không được phép, chẳng phải đó là diễn cô đơn? Phóng khoáng một chút, được không? "

  

Cô cũng không thực sự muốn làm những điều đó, nhưng trong phác thảo tiếp theo, nam chính và nữ chính sẽ có cảnh hôn, tặng quà và ôm.

  

Ngay cả khi còn là một nhà văn mới vào nghề, cô hiểu rằng đây là bước ngoặt quan trọng dẫn đến những chuyển biến sâu sắc trong cảm xúc của nhân vật. Nếu cô không thể tự mình trải nghiệm những cảm xúc đó, cô không chắc rằng mình có thể viết phần này của cốt truyện.

  

Nửa giờ sau, hai người cuối cùng đã chốt nội dung của hợp đồng, trong khi vẫn giữ nguyên nội dung điều khoản ban đầu, tăng thời hạn hợp đồng và điều khoản bảo mật.

  

Ngoài ra, Khương Thi còn viết thêm một điều khác, để tránh những tranh chấp không đáng có trong thời gian hợp đồng, hai người không nên nảy sinh tình cảm khác trước khi hợp đồng kết thúc.

  

Ngay cả khi bạn chỉ là một cặp yêu nhau, bạn phải trung thành với nhau về thể chất và tinh thần trong thời gian này. Nếu một bên có tình cảm bất ngờ trong quan hệ, hợp đồng sẽ chấm dứt ngay lập tức.

  

Lục Kính xem kỹ nội dung hợp đồng, đảm bảo không có sơ sót, ký tên xuống phía dưới.

  

Khương Thi vừa lòng rồi lấy đi bản hợp đồng của mình, mở cửa bước xuống xe, "Tiểu Lục... khụ khụ, cục cưng-yêu quý-ngày mai em lại qua đây, anh nghỉ ngơi thật tốt."

  

Lục Kính ngồi một mình trong xe một hồi lâu, xuống xe nhẹ giọng nói một câu "hoang đường".

........ 

Tác giả có chuyện muốn nói: một đòn chí mạng ~

........

__Hết chương 5__

........

Lại một tuần mới bắt đầu 🤗 chúc mọi người một tuần mới dồi dào sức khỏe và năng lượng nhaa.

#27.09.21

#meekiuu29

Nhớ để lại một ⭐️ để tiếp tục con đường cày cuốc nè!!! Nghe nói đoạn cuối truyện hay lắm nma đọc đến đâu edit đến đó nên chưa biết trước được luônnn 😚

Ulatroi đọc ruii thì ⭐️ đi nào các cậu