Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 429: Mua gạo



“Ờm... Vĩnh Du, trong nhà anh Đào sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ? Sẽ không phải là lại kẻ địch trước kia tìm đến trả thù chứ, cũng không đúng, dựa theo cách nói của anh Đào, anh ta ít nhất đã rửa tay gác kiếm được mười mấy năm rồi, giờ còn có kẻ thù gì chứ?”

Trịnh Hạo tự phân tích một phen, Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không biết, nhưng Kim Đào không có nói gì, chắc tự mình có thể giải quyết được.”

Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không phải chuyện gì cũng giúp, anh chung đụng chỉ là muốn dùng thân phận của người bình thường mà chung đụng thôi, chuyện của Lý Tư ở trường mầm non Thiên Thiên, Kim Đào đã nhìn ra, Sở Vĩnh Du cảm thấy cũng chả sao cả, ít nhất vừa rồi ăn đồ nướng, Kim Đào vẫn bình thường như vậy, không có lấy lòng hay cái gì khác. ngôn tình tổng tài

Đang muốn tiếp lời của Sở Vĩnh Du, điện thoại của Trịnh Hạo đổ chuông, sau khi cúp máy, mặt mày bất lực.

“Ài! Xem ra chúng ta hôm khác lại tụ tập rồi, một phương án thiết kế xảy ra chút vấn đề, tôi quay về sửa trong đêm, còn may rượu chưa uống bao nhiêu, nếu không thì xong rồi.”

“Ông chủ, thanh toán!”

Ông chủ là một thanh niên, nhìn thấy thì mang dáng vẻ thật thà, chạy đến rồi cười nói.

“Các anh đi là được rồi, anh Đào đến chỗ tôi đều là ghi sổ, trả mỗi tháng.”

Trịnh Hạo không chịu.

“Vậy không được, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”

Có điều, Sở Vĩnh Du lại ngăn cản.

“Kim Đào nói hôm nay anh ta làm chủ xị, anh đừng làm loạn.”

Vừa nghe lời này, Trịnh Hạo nghĩ lại cũng đúng, về sau Kim Đào nếu như biết, tưởng anh ta không nể mặt.

Trịnh Hạo sau khi đi, Sở Vĩnh Du vốn muốn gọi taxi, vừa hay nhìn thấy xe điện công cộng cho thuê cách đó không xa, anh thường xuyên nhìn thấy trên đường có người đi, ngược lại dấy lên chút cảm giác hứng thú, sau đó thuê một chiếc.

“Tiện hơn gọi taxi nhiều, nếu không vội, lộ trình không phải quá xa, ngược lại vẫn có thể xem là phương thức xuất hành rất kế hoạch và tiện lợi.”

Nếu đã gặp phải loại chuyện này, Sở Vĩnh Du sao có thể không quản, nếu không cũng không xứng với danh hiệu Chiến Thần Địa Ngục, tuy đã giải ngũ, nhưng trái tim đó sẽ không thay đổi.

“Là anh ta?”

Sở Vĩnh Du, tay phải chỉ về phía người thanh niên ở một bên ngồi chơi điện thoại, người phụ nữ trung niên lập tức bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, vội xua tay.

Lúc này, người thanh niên đó cuối cùng cũng phát giác ra, đi tới nhìn người trung phụ nữ trung niên rồi nói.

“Mẹ nó! Kêu bà thành thật một chút, con mẹ nó thật sự là muốn thấy máu mà.”

Một cao dao xuất hiện, khua khua vài cái, người phụ nữ trung niên trực tiếp ngồi sụp trên ghế.

“Á!”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du ra tay, túm cổ tay của người thanh niên, người kia mặt mày vô cùng đau đớn, con dao cũng rơi xuống đất.

“Không sao rồi, không cần sợ.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du lập tức chế ngự được người xấu, người phụ nữ trung niên vô cùng vui mừng.

“Cậu nhóc, cậu là lính giải ngũ sao? Thân thủ lợi hại như vậy, cậu đợi chút, tôi bây giờ báo cảnh sát, nếu không bên cạnh sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”

Bên cạnh? Siêu thị này, bên phải là một cửa hàng giặt là, bên trái là cửa hàng gạo và dầu Đào Tử của Kim Đào, kết hợp với vẻ vội vàng rời đi trước đó của Kim Đào, Sở Vĩnh Du lập tức hiểu được cái gì đó.

“Chị à, không cần báo cảnh sát, chị nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể xử lý, tôi quả thật là lính giải ngũ.”