Bậc Thầy Chia Tay

Chương 41: Du lịch



Dọn dẹp cả nửa ngày, thứ cần dọn cũng dọn rồi, cần xử lý cũng xử lý rồi, phòng làm việc cuối cùng cũng hồi phục trạng thái như trước đây.

Tính ra mới biết tháng mười hai đã qua rồi, không lâu nữa là sẽ đến năm mới, thời gian này mọi người đều mệt rồi, tôi đập bàn, không bằng cứ đi du lịch, nghỉ ngơi một chút cũng được.

Đầu tiên Lý Tuyền không cam tâm tình nguyện, nhưng Uy Tử lại đồng ý hưởng ứng hai chân hai tay, bám dính lấy Lý Tuyền hai ngày, cuối cũng cũng thuyết phục được chị ấy.

Hầy, trời mùa đông giá lạnh, cóng tay cóng chân, tôi và Uy Tử bàn bạc lại, trực tiếp mua vé máy bay đi Hải Nam, bay đến đầu còn lại của tổ quốc, hít hà gió biển và tắm nắng.

Cả đoạn đường không có chút trở ngại nào, đến tới Hải Nam nhiệt độ quả nhiên tăng cao, sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác bông đang mặc trên người, Uy Tử rất sung sức muốn chạy xuống biển để đi ngắm người đẹp, bị Lý Tuyền dùng một ánh mắt gọi lại.

“Khách sạn là cậu đặt, cậu dẫn đường đến khách sạn trước.” Uy Tử cúi rập đầu xuống, gọi một chiếc xe taxi, sau khi nói tên khách sạn liền cùng chúng tôi thương lượng kế hoạch vui chơi.

Không ngờ, cậu ấy vừa mở miệng, người tài xế phía trước liền nói.

“Này, ba người từ nơi khác đến Hải Nam du lịch à? Nhà tôi mở khách sạn, giá cả hữu nghị, lại sạch sẽ, cách các điểm du lịch thăm quan cũng rất gần, mọi người có cần đi xem không?”

Ồ, không ngờ, vừa mới đến nơi khác liền nghe được giọng nói quen thuộc này, tôi vui mừng nói: “Đi đi, đi xem một chút, chúng ta có duyên, phải giảm giá cho chúng tôi nhé.”

Dù sao Lý Tuyền và Uy Tử đều ở đây, cũng không lo bị lừa đảo, khà khà.

Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn của người lái taxi, vợ anh ta chính là người ở chỗ chúng tôi, thời gian dài, giọng nói của anh ta liền biến thành như vậy.

“Hì, đây là vợ của tôi, Ngô Thiến, ồ, quên nói cho mọi người biết, tôi tên là Cát Quân, mọi người gọi tôi là anh Quân là được rồi.”

Vừa nói, Cát Quân vừa xách hành lý của chúng tôi lên lầu rồi, người gọi là Ngô Thiến đó, nhiệt tình rót trà mời chúng tôi.

Cả đoạn đường nhìn Lý Tuyền có vẻ rất mệt, vừa vào phòng của mình liền đóng cửa nghỉ ngơi rồi, tôi và Uy Tử ngủ ở phòng bên cạnh, căn phòng khá rộng rãi, sạch sẽ vệ sinh, vừa vào phòng, bà chị họ Ngô cũng đi vào, đem theo vài chiếc cốc.

“Ây, biết mọi người ra ngoài du lịch không yên tâm dùng cốc khăn mặt… ở bên ngoài, cốc này là của nhà chúng tôi tự dùng, trên tường có mật khẩu wifi và điện thoại của tôi, có gì thì liên hệ bất cứ lúc nào.”

Khì, vậy mà lại không bị lừa, đây là điều rất hiếm thấy ở các khu du lịch, tôi cười vui vẻ, khách sáo vẫy vẫy tay.

“Cảm ơn nhé, chị Ngô, chờ một lát tôi thay xong quần áo sẽ mang chứng minh thư qua cho chị đăng ký.”

“Ây, được.” Chị Ngô đi ra khỏi phòng, tôi quay đầu lại, nhìn thấy một thân hình trần trụi đi ra từ phòng tắm.

“Anh Địch. Lấy giúp em cái qυầи ɭóŧ đến đây một chút.”

Uy Tử đầu đầy bong bóng, lại còn ngượng ngùng lấy hai tay che ngực, nhìn thấy làm tôi tôi không nhịn được mà lườm cho một cái.

“Cậu vội vàng như vậy làm cái gì, người khác nhìn thấy lại hiểu làm tôi với cậu có gì đó…”

Vừa phàn nàn vừa tìm qυầи ɭóŧ đưa cho Uy Tử, cậu ta thì tốt rồi, dùng ngón tay hoa lan cầm chiếc quần đi vào.

“Hiểu lầm gì chứ, người mắt sáng đều có thể nhìn thấy, em đây là trai thẳng, là đàn ông đích thực!”

“Em nói cho anh biết, nếu không phải là em khuyên nhủ chị Tuyền, vậy thì quyền lực của Nhiếp Huy vẫn chưa xử lý xong, chúng ta ở đó cũng sẽ không an toàn, chị Tuyền cũng sẽ không đồng ý mà đi du lịch, anh phải cảm ơn em mới đúng, anh Địch!”

Trong phòng tắm truyền ra âm thanh mang theo tiếng nước, tôi cũng nghe không rõ lắm: “Được rồi, đến cũng đến rồi, đừng phí lời nữa, tôi xuống dưới đăng ký, cậu sạc pin điện thoại nhé!”

Lấy chứng minh thư và điện thoại ra khỏi phòng, nhớ tới Lý Tuyền ở phòng bên cũng phải đăng ký.

“Lý Tuyền, dùng chứng minh thư đăng ký một chút.” Tôi gõ cửa, ây, không có người trả lời, nhanh như vậy đã ngủ rồi sao.

“Lý Tuyền?” Không có phản ứng, có khả năng cửa này cách âm quá tốt, chờ một chút lúc ăn cơm gọi chị ấy cũng được.

Xuống lầu, chị Ngô đang bận làm cơm, chị ấy và chồng là Cát Quân đã gần năm mươi tuổi, kinh doanh khách sạn này cũng đã rất lâu rồi, hình như có một người con trai, nhưng dường như rất nghịch, sớm đã bỏ nhà ra đi rồi, từ đó cũng không thấy về nhà.

Những điều này cũng là nghe từ một người trong cửa hàng, nghĩ đến đây thấy hai người họ cũng rất vất vả.

“Bà chủ, chứng minh thư của tôi ở đây, chị đăng kí đi.” Chị Ngô ở trong nhà bếp, nhìn thấy là tôi, quay đầu và hét lên.

“Ây, đồ quỷ sứ, lại đi đâu rồi, khách làm đăng ký nè.” Người phụ nữ này rất khách sáo với khách hàng, nhưng lại có chút hung dữ với chồng.

Nhưng chị ta nhìn trẻ hơn chồng rất nhiều, khi còn trẻ chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, bây giờ vẫn có thể được mệnh danh là người đẹp hết thời.

“Ây, đến đây đến đây, em đừng nấu ăn, toàn là khói, để anh làm để anh làm.”

“Nhanh đi làm đăng ký, khách đang đợi kìa, cũng không biết làm việc cần trước!”

Chị Ngô lại mắng, người đàn ông đờ người chạy ra ngoài: “Ấy, xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”

Tôi cười cười: “Không sao, vợ mà, chính là dùng để cưng chiều, hơn nữa chị Ngô lại xinh đẹp như vậy, đúng là không nên làm việc nặng.”

Cát Quân nghe thấy lời của tôi, cười ngốc nghếch, lấy chứng minh thư của tôi ghi lại vào một tờ giấy, bọn họ mở khách sạn lâu như vậy, cũng không có một chiếc máy tính, tôi cảm thấy có chút kì lạ, cũng không hỏi tại sao.

Sau khi làm đăng ký, Lý Tuyền vẫn chưa tỉnh dậy, tôi nói khi ăn tối sẽ đăng ký phòng của chị ấy, người đàn ông đó cũng không nói gì, gật gật đầu quay về giúp vợ mình nấu ăn.

Ha, thật là một người biết nuông chiều vợ.

Về phòng rồi, lại không thấy bóng dáng Uy Tử đâu, chắc là ra ngoài chơi rồi, không quản cậu ta nữa, dù sao cũng không đi mất được.

Nằm xuống ngủ một giấc, đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Alo, xin chào?” Vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi lầm bầm, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, cảm giác có chút quen thuộc.

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, chỗ của anh có cách làm người khác ly hôn không?”

Mặc dù người phụ nữ đó cố gắng nói tiếng phổ thông, nhưng tôi cảm thấy giọng nói của cô ta rất quen thuộc.

Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, có chút chóng mặt, chỉ cảm thấy vẫn đang đi du lịch, công việc gì đó cứ vất sang một bên đi, khó khăn lắm mới đi chơi được một lần.

“Ồ, xin lỗi, chúng tôi đang có việc, tạm ngừng dịch vụ rồi.”

“A, vậy bên anh khi nào mới bắt đầu làm lại? Tôi bên đây không thể đợi được lâu.”

Người phụ nữ đó rất vội vàng, giọng nói cũng vì đó mà thay đổi rồi, tôi cảm thấy giọng nói càng quen thuộc hơn, tỉnh táo hơn một chút.

“Chị à, hay là, chị để lại tên và số điện thoại liên lạc, khi nào chúng tôi làm việc lại sẽ lập tức thông báo cho chị biết!”

Hỏi ra tên và phương thức liên lạc của chị ta, đối chiếu lại sẽ biết là có nhận nhầm người hay không.

Nhưng đầu dây bên kia đột nhiên có một giọng nói lờ mờ của đàn ông truyền đến, sau đó người phụ nữ trở nên hoang mang,

“Xin lỗi, bây giờ tôi có việc, sẽ gọi điện lại sau.”

Điện thoại rất nhanh cúp máy, hây, người phụ nữ này bị chồng mình bắt tại trận rồi.

Mặc dù lờ mờ cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, ra ngoài chơi, cứ gạt những thứ phiền phức đó sang một bên trước đã.

————————- <!-- Thích ứng vuông -->