Bậc Thầy Chia Tay

Chương 40: Quá khứ



Mọi người hiếm khi vui vẻ như vậy, khó tránh được việc uống hơi nhiều, khi ăn uống được một nửa, Lý Tuyền mới chạy vào với bộ quần áo đã ướt đẫm một nửa.

“Chị Tuyền, nhìn chị kìa, gọi điện thoại cho chị nửa ngày không nghe máy, nào đến đây ngồi, bà chủ, thêm 2 phần thịt nữa!”

“Hì, đã lâu không gặp, cô bé.” Bà chủ vẫy tay chào, để ông chủ quán đi làm, còn mình thì lại đi đến trước mặt Lý Tuyền.

Bọn họ quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Lý Tuyền đến đây kể từ lúc chị ấy biến mất.

Haiz, đại đoàn viên, thật là vui mừng, tôi lại tự uống một ly, cuối cùng cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng rồi.

“Cô Lý Tuyền đây, còn có cậu Ngô Địch, ông lão tôi cảm hơn hai người, nếu không có hai người, có khả năng bây giờ tôi và cháu gái tôi vẫn bị nhốt ở bên trong.”

Ông lão vừa mở miệng, liền là dáng vẻ nước mắt rưng rưng, cháu gái kia ngược lại còn bình tĩnh hơn nhiều so với ông.

“Ông nội, ông uống ít thôi, sau này ông phải chăm sóc thật tốt sức khoẻ của mình, đều đã qua rồi, Nhân Nhân cũng ổn rồi, sau này, Nhân Nhân sẽ tiếp tục vạch trần những người xấu này.”

Ông lão gật đầu, thoáng chốc nước mắt liền rơi xuống, hòa vào rượu rồi đưa lên uống.

“Ài, ông à, sau này ông có thể đến sống gần trường đại học của Nhân Nhân, thứ nhất, ông có thể thường xuyên gặp cô ấy, thứ hai, cô ấy có thể thường xuyên tới chăm sóc cho ông, ông yên tâm, việc phòng ốc cháu đã sắp xếp xong rồi.”

Chiêu này của Lý Tuyền, tôi lại chưa cân nhắc tới, có điều một căn phòng, tiền này vẫn phải trả lại cho Lý Tuyền.

“Đúng đấy ông ạ, bệnh của ông cũng giao cho cháu, yên tâm, nhất định sẽ chữa trị khỏi cho ông.”

Ông lão muốn khước từ, Lý Tuyền lại kiên trì đưa, tôi nhìn tới sốt ruột, một phát dứt khoát lấy chìa khóa trong tay Lý Tuyền nhét vào tay ông lão.

“Ai ya, khách sáo cái gì, sau này đều không phải là người mình sao, đúng không?”

Mẹ nó, uống tới hồ đồ rồi, vừa nói ra, mới phát hiện sắc mắt của những người đang ngồi có chút kỳ quái, Nhân Nhân mặt có chút đỏ, Uy Tử mặt tái nhợt, về phần Lý Tuyền thì bất định, ánh mắt đang nhìn như muốn phát hỏa.

Giống như, lời này, ý tứ nói không được rõ ràng……

Vừa nghĩ muốn sửa lại, ông lão đã đưa tay nhận lấy chiếc chìa khóa rồi, thuận thế cầm lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng, sáng như ngọc quỳnh dao.

“Chàng trai, tôi biết là tôi không có nhìn sai người mà.”

Lời này nói có chút không phù hợp rồi, lúc tỉnh rượu được hơn, tôi vội vàng đổi chủ đề.

“Ầy, gì nhở, chị Ân, bữa cơm này ngoài chúc mừng ông lão và Nhân Nhân, còn một việc nữa, cũng là một việc rất quan trọng, chính là cảm ơn chị thời gian này đã quan tâm giúp đỡ, thật đấy, sau này có chỗ nào cần Ngô Địch tôi giúp đỡ, chỉ cần chị mở lời, tôi tuyệt đối sẽ không thoái thác.”

Ân Cầm biết rằng tôi cố ý chuyển chủ đề, cũng không vạch trần, lấy ly trong tay nhẹ nhàng cụng ly với tôi, một hơi uống hết.

“Cảm ơn thì không cần nữa, dù gì tôi cũng đã đạt được những gì mình muốn!”

Haiz, đây cũng là người chính trực không nói lời đen tối, sau lần này, sự tư lợi của Nhiếp Huy giảm hẳn đi một nửa, sau này e rằng không ai có thể đối kháng được với Ân Cầm trong thương giới và giới chính trị.

Nhưng mà, vẫn phải cần làm ra vẻ, vừa muốn nâng ly lên, Ân Cầm liền mở lời..

“Có điều, công ty chúng tôi, vẫn rất thiếu nhân tài như cậu, sao nào, có hứng thú đến công ty chúng tôi làm việc không?”

Tôi hơi sững lại, haiz, công ty này của cô, một mặt liên quan đến những người trong thế giới ngầm, một mặt khác vẫn còn những người trong giới chính trị, tôi bây giờ còn không biết sau lưng họ làm nghiệp vụ gì nữa, tôi chỉ có một cái mạng nhỏ này, thật không đủ để lão đại như cô giày vò.

Sau một hồi suy nghĩ xoay chuyển, đang nghĩ làm thế nào để từ chối, người bên cạnh liền nâng ly lên.

“Ngô Địch là ông chủ của phòng làm việc chúng tôi, cậu ấy mà đi, tôi và Bành Uy sẽ phải nhịn đói mất, giám đốc Ân vẫn nên chừa cho chúng tôi một con đường sống đi.”

Ha, biết là Lý Tuyền đang giúp tôi từ chối Ân Cầm, nhưng đây lại là lần đầu tiên chị ấy khen tôi, tôi thật vui quá, cười không ngừng, thuận tiện liền mở miệng nói: “Ha, tôi biết là chị không nỡ để tôi đi mà, chị yên tâm, chỉ cần một ngày có chị và Uy Tử ở lại, tôi một ngày không rời đi, chị…”

Vẫn chưa nói xong, miệng liền bị chặn lại bằng một miếng thịt lườn dê, sắc mắt Lý Tuyền thật sự tối sầm lại rồi.

“Cậu tự ăn nhiều vào đi!” Được, làm ra vẻ ngoan ngoãn cũng không được nữa.

Ân Cầm nhìn thấy hai người chúng tôi như vậy, cũng không hỏi thêm nữa, sau đó trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Uy Tử làm trò cười cho Nhân Nhân, ông lão cả đoạn đường hỏi công việc và gia đình của tôi, làm tôi chỗ nào cũng phải bịa ra để cho tròn câu chuyện, Ân Cầm và Lý Tuyền thì ở bên cạnh xem kịch hay, thỉnh thoảng lại vạch trần tôi.

Bất kể như thế nào,việc rắc rối mà cái USB này gây ra, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Sau khi ăn cơm, Ân Cầm phái người đưa Nhân Nhân và ông lão về, phòng ở gần khu trường đại học, trường đại học đó là Ân Cầm đặc biệt tìm người giúp cô bé làm thủ tục chuyển trường, chắc là không có nhiều người vì chuyện của Nhân Nhân mà vây lấy cô bé nữa.

Lúc đầu mặc dù dùng ảnh của cô bé, nhưng tôi hầu như đều dùng những bức ảnh không lộ mặt.

“Anh Ngô Địch, hi vọng sau này sẽ gặp lại, em có thể trả lại anh ân tình của ngày hôm nay, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực trở thành người mà em mong muốn.”

Khuôn mặt tươi cười của Nhân Nhân lúc rời đi vẫn còn ẩn hiện trước mặt tôi.

Thật ra Uy Tử vẫn luôn nói đùa với ông lão nói tôi làm con rể của lão, tôi không muốn không phải vì tôi ghét bỏ Nhân Nhân, ngược lại, tôi cảm thấy tôi không xứng với cô gái này.

Làm trong ngành này lâu rồi, gặp qua rất nhiều cô gái vì danh lợi địa vị, thậm chí chỉ vì một chiếc túi hàng hiệu liền có thể bán rẻ gia đình mình, thậm chí lòng tự trọng của mình, cô gái này mới mười tám tuổi, bị người khác hại thảm như vậy, vẫn có thể lấy lại tinh thần bò lên từ địa ngục, thật sự rất lợi hại.

Nếu đổi lại là tôi, có khả năng sẽ cao độ hận cái thế giới này, muốn báo thù xã hội gì đó rồi.

Trời bắt đầu mưa, hạt mưa tạt xuống mặt, điếu thuốc trong tay tôi lúc sáng lúc tàn, đột nhiên tôi cảm thấy thân thể và trong lòng mình lạnh giá từng cơn.

“Đang nghĩ gì vậy, không nỡ xa cô bé đó sao?” Lý Tuyền từ cửa hàng bước ra, một tay bóp đầu điếu thuốc trên tay tôi.

“Đừng đùa nữa, người ta là thành phần trí thức, lại xinh đẹp, mắt mù mới để ý đến một đứa lưu manh như tôi.”

Tôi vừa nói vừa mở cửa xe, chuẩn bị lái xe về, bị Lý Tuyền một tay kéo xuống.

“Cậu uống rượu rồi, để tôi lái đi.”

Thiếu chút nữa quên mất chuyện này, tôi ngồi lên ghế phụ, vừa mới chuẩn bị thắt dây an toàn, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

“Ây, Uy Tử đâu rồi?”

“Uống nhiều quá, đang ở trong quán, bà chủ sẽ chăm sóc cho cậu ấy, chúng ta đi trước về thu dọn lại văn phòng làm việc, sau này còn phải tiếp tục kiếm sống nữa.”

Tôi gật gật đầu, cũng không quan tâm đến cậu ta nữa, Uy Tử mỗi khi uống say là sẽ say bí tỷ, tên đó, cơ thể to lớn như vậy, cản cũng không cản được cậu ta, có người khác chăm sóc là tốt nhất rồi, là một người đàn ông, cũng không sợ bị người khác làm gì.

Rất lâu rồi không ở một mình cùng Lý Tuyền rồi, tôi nghiêng đầu, lén lút nhìn gương mặt chị ấy qua gương chiếu hậu, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì.

“Ây, sự việc rắc rối này cuối cùng cũng được giải quyết rồi, sao không thấy chị vui vẻ gì vậy?”

Lý Tuyền không nhìn tôi, qua một hồi rất lâu, tôi tưởng chị ấy không muốn nói chuyện, cúi đầu, cảm thấy càng trầm mặc rồi, lúc này rượu mới phát huy tác dụng, tôi cảm thấy choáng váng, may mà vừa rồi là Lý Tuyền lái xe.

“Cô gái đó, làm tôi nhớ đến bản thân mình.” Trong cơn say, hình như tôi nghe thấy tiếng Lý Tuyền nói chuyện, nhưng chỉ có một câu đó, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

————————- <!-- Thích ứng vuông -->