Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 2



Sao cậu không nói là bị đụng đầu hư não đi?

Triển Ngưng chỉ huy Triển Minh Dương đi lấy chổi lau dọn dẹp.

Ly thủy tinh vỡ tan tành không đành lòng nhìn thẳng, Triển Ngưng híp mắt quét qua lại mấy lần mới miễn cưỡng xác nhận là không có vụn thủy tinh còn sót lại. 

Từ thời điểm cầm chổi lau tới lúc lau xong, Trình Cẩn Ngôn ngồi xếp bằng trên giường một mực không lên tiếng, lúc này lại mở miệng: “Sao chị không gọi mẹ?"

Triển Ngưng mắt cũng không nháy một cái nói: “Mẹ tôi là vạn năng à?”

"......"

Trình Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Triển Ngưng, cô còn chưa có tắm rửa, trên người vẫn là bộ quần áo mặc trước khi ăn cơm, quần dài rộng rãi màu xanh, áo T-shirt trắng, tóc dài cột đuôi ngựa rủ xuống hai vai, kiểu tóc khéo léo phối hợp với quần áo, nhưng tính cách của cô thì lại không thể nào khiến người thích, thực sự không phải xa cách bình thường. 

Sau khi Triển Ngưng dọn xong liền bưng ly sữa khác tới, cũng không phải là cô săn sóc gì, thuần túy chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Trước mắt dù có chán ghét cậu, cũng không có cách nào đuổi người đi, chỉ có thể ở điều kiện trong phạm vi có khả năng cách xa bao nhiêu thì xa. 

Trình Cẩn Ngôn ngồi trên giường, một vài tia nắng chiều tà ấm áp còn sót lại rơi trên người cậu, lông mi dài mảnh giống như cánh chim nhẹ nhàng vụt sáng. 

Triển Ngưng đặt ly sữa xuống, dùng chút lòng từ bi cuối cùng nghiêng người liếc một cái, đoan đoan chính chính công bằng rơi vào trên người Trình Cẩn Ngôn. 

Bé trai 7 tuổi, nhìn vẫn còn nét ngây thơ, thuần khiết, vô tội. 

Về sau như thế nào lại trở thành một ác ma?

Triển Ngưng không biết, cô luôn tự hỏi trong lòng, thực sự chưa từng mắc nợ cậu cái gì. 

"Cám ơn."

Triển Ngưng không biết nói gì đành “Ừ” một tiếng.

Bé trai từng mắt nhìn. 

Triển Ngưng xoay người đi vài bước ra ngoài. 

"Chị!"

Tiếng “chị” này giống như gió lạnh thổi qua, Triển Ngưng bị thổi đến cả người nổi đầy da gà, giống như gặp quỷ chuyển hướng nhìn cậu, “Cái gì?”

"Chị” Hai tay Trình Cẩn Ngôn ngoan ngoãn cầm cái ly, duỗi đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm miệng, “Em muốn lau miệng."

Triển Ngưng hậu tri hậu giác phát hiện con đường phát triển này có chút không quá thích hợp, không biết bởi vì quan hệ với chuyện cô sống lại, hay là sau khi sống lại thái độ của cô ác liệt mang lại hiệu quả ngoài dự đoán. 

Nhớ năm đó để làm cho thằng ranh này mở miệng gọi cô một tiếng chị mất bao nhiêu sức lực? Liên tục dụ dỗ cộng thêm lừa gạt, đơn giản chỉ còn nước không cạy mở cái miệng giống như con trai kia ra thôi, hiện tại lại cứ như vậy mở ra khe hở. 

Chẳng lẽ người nọ từ nhỏ liền không có tự trọng?

Dĩ nhiên cái vấn đề này không có câu trả lời, Triển Ngưng trong sự hoài nghi của bản thân đi ra ngoài cầm khăn giấy quay lại, quăng về phía đầu giường của cậu. 

"Còn muốn cái gì?"

Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ ngây thơ trên mặt tìm không ra chút sơ hở nào. 

Triển Ngưng đầy bụng hoài nghi xoay người rời đi. 

________KẹoĐắng`````d/đ/l/q/đ________

Bây giờ đã là cuối kỳ nghỉ hè, ngày hôm sau Triển Hoài Nam dẫn Trìn Cẩn Ngôn đi trường học làm thủ tục chuyển trường. 

Trước khi ra cửa thuận tay xách hai chị em Triển Ngưng đi theo, mỹ danh là bồi dưỡng tình cảm. 

Nói thật, muốn Triển Ngưng cùng Trình Cẩn Ngôn bồi dưỡng tình cảm gì đó, quả thực là ngây thơ giống như tát nước ra rồi lại muốn thu lại một giọt cũng không thiếu. 

Xe khởi động máy chạy, thân hình rất là to lớn, trông cực kỳ kiêu ngạo. 

Xe này không phải của nhà họ Triển, là ông chủ Triển Hoài Nam cấp cho. Cũng dễ hiểu thôi, dù sao con trai ông chủ đang ở nhà bọn họ, tùy thân mang theo một ít đồ vật trang trí cũng là chuyện bình thường. 

Triển Hoài Nam đã làm tài xế cho nhà họ Trình hơn 10 năm. Trình Tư Bác, cha của Trình Cẩn Ngôn, vô cùng tin tưởng ông, đây cũng là lý do Trình Cẩn Ngôn nhà ai cũng không đi, hết lần này tới lần khác lại đến nhà họ Triển. 

Mùa hè, ánh nắng buổi sáng như trước mang theo sức nóng mãnh liệt, chiếc xe dưới ánh nắng một đường rêu rao khắp nơi chạy như bay tới trường tiểu học. 

Nhân viên trực hẳn đã sớm tìm hiểu tin tức, gần như không đặt ra câu hỏi gì liền cho bọn họ đi vào. 

Cả giáo khu cũng đều yên lặng, những lợp học xếp đặt chỉnh tề, tiếng thầy cô giáo dạy dỗ học sinh, cả đám nhóc đều im lặng ủ rũ. 

Không biết có phải là vấn đề tình cảnh hiện tại hay không, ngay cả cây xanh ven đường thoạt nhìn đều nhu thuận nghe lời hơn so với nơi khác. 

Dọc theo đường đi đến lầu 4, phòng làm việc của hiệu trưởng ở tại phía Đông, dựa vào vị trí phía Nam. 

Thời điểm đi ngang qua hành lang từ cửa sổ nhìn vào văn phòng, trên mặt đất chất đầy từng chồng sách giáo khoa đã được đóng gói chờ hủy. 

Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên hói đầu, lúc nhìn thấy đám người bọn họ rất nhiệt tình, miệng hé rộng, gò mà thịt béo run lên không ngừng. 

"Đây chính là tiểu thiếu gia của Trình gia đây sao? Ai ui, đứa nhỏ này mới đó đã lớn thế nào cơ à? Việc học trước kia thế nào? Ta nghe nói là trước kia con học ở An Kỳ?”

Triển Hoài Nam gật đầu, kiêu ngạo tự đắc giống như con trai nhà mình. “Thành tích học tập rất giỏi, cũng không quá thích nói chuyện.”

"An Kỳ bên kia lấy điểm cao, một ban không có bao nhiêu học sinh, khả năng hợp ý làm bạn bè ít hơn bên này rất nhiều, chậm rãi tiếp xúc liền lập tức trở nên hoạt bát thôi. Bé trai mà, là tuổi thích đùa giỡn.” Hiệu trưởng rất hòa ái nhìn chằm chằm vào Trình Cẩn Ngôn, lời nói lại là nói với Triển Hoài Nam, “Bên này bộ phận giáo dục cũng vô cùng toàn diện, tất cả các khoa đều thay đổi vô cùng nhanh, anh cứ yên tâm, không thể nào kém nhiều so với bên kia. Có nhiều thứ nhiều khi kỳ thật là đứng đầu, năm nay ban thí nghiệm của chúng tôi tỉ lệ đã tăng lên 0.8, các trường tiểu học tại thành phố có thể đạt tới tỉ lệ này tìm không ra cái thứ hai rồi.”

Tư nhân cùng công lập có lợi có hại, đều xem lựa chọn của mỗi người rồi, cũng không có ai xấu ai tốt tuyệt đối.

Sau khi hiệu trưởng cầm tờ giấy tổng hợp bài thi ra, liền sờ sờ gáy Trình Cẩn Ngôn.

Hiệu trưởng đột nhiên chỉ chỉ vừa Triển Minh Dương bên cạnh, “Bạn nhỏ không có việc gì cũng tới làm một phần đi, xem xem nghỉ hè rồi thành tích có tuột dốc hay không.”

Mặt Triển Minh Dương lập tức giống như bị sét đánh, nhưng bởi vì ở tuổi này rất sợ giáo viên. Huống chi hiện tại còn đang đối mặt với lão đại của đám giáo viên, Triển Minh Dương hoàn toàn không có gan phản kháng, kinh sợ đi qua liền ngồi xuống bên cạnh Trình Cẩn Ngôn cùng thi. 

Sau 1 tiếng liền có kết quả, Triển Minh Dương không ngoài dự đoán bị kết quả nghiền thành mảnh vụn. 

Triển Ngưng đồng tình sờ sờ lên cái đầu tiu nghỉu của cậu. Cô làm như thế là muốn nói với em trai, 5 năm kế tiếp nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu đều phải sống dưới cái bóng của Trình Cần Ngôn. Mỗi lần cuối kỳ đều bị cha mẹ cuồng oanh tạc một trận. 

Ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt của cậu, cô cúi người tiến gần bên tai cậu nói: “Ngoan, đêm nay chị cùng em đánh cờ.”

Khóe miệng Triển Minh Dương hơi nghếch, nhỏ giọng nói: “Em thi hỏng rồi.”

"Cái này thì có cái gì, đi trên cầu sao tránh được việc vài lần té sông, từ nay về sau cố gắng thi tốt là được.”

Triển Minh Dương buồn buồn gật đầu một cái.

Phòng làm việc rộng như vậy, bên trong liên tiếp truyền tới tiếng khen ngợi. Trình Cẩn Ngôn rất nhanh quay đầu nhìn Triển Ngưng cách đó không xa. 

--- ---------

"Kế tiếp vài ngày đều tương đối bận rộn, hôm nay liền làm xong xuôi thủ tục, ngày khai giảng con liền trực tiếp dẫn Cẩn Ngôn cùng Tiểu Dương đến phòng học là được. Cha đã nói với hiệu trưởng sắp xếp hai đứa cùng một ban.”

Triển Hoài Nam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Đợi lát nữa ăn cơm xong cha đưa mấy đứa tới nhà sách, mua mấy đồ dùng học tập. Cha còn phải trở về đơn vị, đêm nay có thể không thể trở về dùng cơm.”

Bọn họ đang ngồi ở MacDonald gặm cánh gà, Triển Ngưng quơ quơ lon coca cola trong tay, gật đầu. 

Triển Minh dương thích ăn đồ ngọt, thích liếm sạch, luôn liếm bơ đến chảy nước trơn nhẵn có thể so với trứng gà. 

"Em đây là ăn đồ ngọt ay là rửa đồ ngọt đây?” Triển Ngưng nói.

Triển Minh Dương cong lên khóe mắt nhìn về phía cô, “Em thích ăn như vậy.”

"Bẩn chết.” Miệng một vòng trơn bóng, nhìn cậu dính bẩn liền bực bội. 

Triển Hoài Nam nhấc mí mắt cũng mở miệng giáo dục: “Nhìn xem người Cẩn Ngôn rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Từ nay về sau con nên học hỏi thằng bé một chút. Còn có chuyện học nữa, một kỳ nghỉ hè liền trực tiếp bỏ quên việc học, lần sau đừng nghĩ đến chuyện đến nhà bà ngoại chơi.” 

Ngọn lửa nhỏ hưng phấn Triển Minh Dương bị thổi phù một cái liền tắt ngúm, tốc độ liếm đồ ngọt cũng chậm lại, một chút lại một chút cọ cọ đầu lưỡi, vòng tròn đều không cách nào duy trì. 

Triển Ngưng tiện tay rút tờ khăn giấy, hướng về phía vòng tròn ngoài miệng Triển Minh Dương chùi, như cười như không nói: “Cái này không thể nào so sánh được, cách ăn mỗi người không giống nhau.”

Trình Cẩn Ngôn vừa gặm sạch sẽ xương gà ném ra. Đứa nhỏ này mắc chứng cưỡng chế, sắp xếp xương gà ngay ngắn giống như huấn luyện.  

Cậu nghe vậy liền đưa mắt liếc nhìn Triển Ngưng. Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú mang theo không chút nào làm ra vẻ không kiêng nể gì, một tay khoát lên vai Triển Minh Dương còn chưa trở lại vị trí, một tay nâng cằm lên, đầu ngón tay trắng nuột nhẹ nhàng gõ, gò má nghiêm túc, tư thế nhàn tản. Lời nói bình thường, giọng điệu cũng không có bao nhiêu lên xuống, nhưng lại hiện ra loại nhẹ nhàng khiêu khích lại cẩn thận thăm dò. 

Triển Hoài Nam cũng kinh ngạc lặng lẽ trợn to mắt, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ mở miệng hát đệm. Nhưng dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, không cần phải so đó, trong nháy mắt liền để ra sau đầu. 

Từ MacDonald ra ngoài liền chạy thẳng tới nhà sách. 

Nhà sách vốn là thư viện có quy mô lớn nhất, kiến trúc khổng lồ màu xám bạc đứng sửng, bậc thang nghiêng trải dài xuống dưới, luôn có người đi lên đi xuống.

So sánh với không khí thư viện trong trẻo nhưng yên tĩng, nhà sách lại phi thường náo nhiệt. 

Ban ngày vẫn bật một chuỗi đèn chân không sáng choang, trên hành lang giữa các giá sách hoặc ngồi hoặc nằm không ít bạn nhỏ. Trước quầy thu ngân là một hàng dài khách xếp hàng, âm thanh ồn ào đáng ghét giống như muỗi đuổi không đi những buổi tối ngày hè.  

Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn ở bên kia chọn đồ dùng văn phòng phẩm, đứa trẻ 7 tuổi lại trưởng thành sớm, nhưng dù có trưởng thành sớm đến đâu cũng có hạn. Triển Ngưng quay mắt về nhìn về phía một đống đồ không thể gọi tên được, điều có thể làm là quay người đi nơi khác. 

Lắc lư đi dạo, trên đường gặp một Tiểu Mập Mạp, trong tay cầm truyện thiếu nhi tựa hồ rất đặc sắc, thịt béo ụt ịch, cả tấm lưng đều vui vẻ, cười đến phát run. 

Triển Ngưng nhìn đứa nhỏ này thật sự vô cùng vui vẻ, đi qua tính toán xem xem Tiểu Mập Mạp này trông như thế nào. 

Khó khăn lắm mới đi tới bên cạnh, không biết nội dung quyển truyện thật sự quá đặc sắc hay là nguyên nhân gì, tay Tiểu Mập Mạp vừa trợt, thoáng cái không chụp được, chỉ tóm được một góc sách. Trang giấy vẽ tranh châm biếm nhiều màu sắc thoáng chốc lấy mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ không thể nào ngăn cản “roẹt” một tiếng rách ra.

Tiểu Mập Mạp sửng sốt mấy giây, sau giống như tính che dấu tai mắt người khác chuẩn bị để lại truyện bỏ của chạy lấy người. Kết quả vừa nghiêng đầu liên nhìn thấy Triển Ngưng đã chứng kiến từ đầu tới đuôi. 

Trên mặt Tiểu Mập Mạp là nét kinh hoảng không cách nào nói 2 giây, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh cầm lấy sách lên ôm vào lòng, giống như lấy thêm dũng cảm cho mình lớn tiếng nói: “Em là muốn tới mua sách!"

"......" Triển Ngưng: "À.”

"Quyển sách này rất đẹp mắt, em vốn tính toán muốn mua, vừa rồi chính là chuẩn bị cầm lấy.”

"......"

"Chị từ từ xem, em đi đây!"

Tiểu Mập Mạp gạt ra một thân thịt béo lướt qua Triển Ngưng, khí vũ hiên ngang đi ra ngoài. 

Chờ Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn chọn xong văn phòng phẩm cùng tài liệu học, bọn họ liền ngoan ngoãn nghe lời đứng vào hàng dài người xếp hàng chuẩn bị tính tiền. 

Một bên trên quầy sắp xếp đầy đủ các loại sách vở cùng tài liệu học mới được đưa ra thị trường, cũng có vài người đang sửa sang lại sách vở bị khách xem xong tiện tay bỏ lại.

Triển Ngưng quét mắt xem vài lần, đột nhiên nhíu mày cầm một quyển sách lật vài trang. 

"Quyển này hỏng rồi." Triển Minh Dương chỉ vào trang nói.

"Ừ." Triển Ngưng gật đầu, sau đó lại đặt sách trở về. 

Đội ngũ xếp hàng gần nửa tiếng, Triển Ngưng không có kiên nhẫn, đi ra ngoài, đứng trước cửa lớn.  

Diện tích nhà sách chiếm hai tầng kiến trúc, bên trên là các lớp huấn luyện nghệ thuật. 

Triển Ngưng ngẩng đầu nhìn đủ loại lớp huấn luyện bên trên, ánh mắt lười nhác cuối cùng khóa tại lớp hội họa dành cho thanh thiếu niên. Ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt bắt đầu phức tạp, ánh mắt bắt đầu tản ra một loại hương bị hoài niệm xa xưa.

Chờ Triển Hoài Nam dẫn hai bé trai đi ra, Triển Ngưng chỉ chỉ bên trên lầu, “Cha, con muốn học vẽ tranh.”

Một lớn hai nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trên, không đợi Triển Hoài Nam lên tiếng, Triền Cẩn Ngôn nói: “Con muốn học Taekwondo.”