Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 90: Cha mẹ trong nhà đã đến.



 "Chỉ có điều, em cần phải nghỉ phép lâu như vậy, em có muốn thông báo chuyện em đã mang thai với những người hâm mộ của em biết hay không?"

     Ứng Uyển Dung suy xét trong chốc lát rồi nói: "Chuyện này anh cứ thông báo đi. Buổi lễ ra mắt bộ phim của đạo diễn Lý em cũng đã không đi được rồi, không nói ra thì cũng không thích hợp."

     Vưu Lương Tài gật đầu: "Tôi biết rồi. Vậy thì hẹn gặp lại em sau nhé!" Ánh mắt Vưu Lương Tài tụ lại ở trên người Cao Lãng. @MeBau*diendan@leequyddonn@  Anh gật đầu đối với Cao Lãng rồi sau đó liền đưa vệ sĩ đi.

     Tống Tiểu Nha đúng là một người trợ lý vừa chịu khó lại tri kỷ. Cao Lãng hiện tại cũng không phải mỗi ngày đều phải đi đến sân huấn luyện. Có đôi khi anh còn có thể phải đi đến toàn nhà văn phòng để xử lý chút chuyện. Ứng Uyển Dung ở một mình trong phòng buồn chán. Nếu như cô không ngồi xem ti vi thì chính là sẽ đi dạo ở bên ngoài để phơi nắng. Nhưng quả thực là, trước tiên cô đã cảm nhận được, như thế nào gọi là an dưỡng rồi.

     Bất quá cũng chỉ được một chút, nơi cửa luôn luôn thấp thoáng có vài bóng người lượn qua.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Ai nấy đều nói là đến tìm Cao Lãng, sau khi biết được anh không có ở nhà, vẫn cứ ngồi xuống tán gẫu nửa ngày với Ứng Uyển Dung. Đến cuối cùng mới ấp a ấp úng, nghẹn giọng, rồi rốt cuộc mới lấy ra một bản đĩa phim cùng bưu thiếp để cho Ứng Uyển Dung ký tên.

     Ứng Uyển Dung cười cười, mở miệng nói: "Như thế này đi, mấy người mấy ngày nay chạy tới chạy lui như vậy, ai cũng đều mệt mỏi rồi. Có ai cần ký tên thì cứ mang hết đồ lại đây, tôi đang rảnh rỗi liền ký cho mọi người, có được hay không?"

     Chàng trai nọ lập tức đỏ mặt, hạnh phúc đã đến nhanh đến mức không tin được. Cậu ta cố nén nhịn lại sự kích động, giọng nói mang âm điệu run rẩy, nói: "Chị dâu, thật sự là đã làm phiền chị rồi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em bây giờ đi về trước để thông báo với tất cả mọi người ngay!"

     Tống Tiểu Nha nhìn ra thấy người bỏ đi nhanh như chớp như thế, cô đưa cho Ứng Uyển Dung một ly nước ép trái cây mùi vị thơm ngon cho Ứng Uyển Dung, thấp giọng cau mày nói: "Chị Uyển Dung, thân thể của chị không được khỏe, mỗi ngày cứ ngồi ở này mà ký tên như thế thì quá mệt mỏi. Bác sĩ nói chị cần phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường đó."

     Ứng Uyển Dung cười, liếc mắt nhìn Tống Tiểu Nha một cái, "Cơ thể của chị không đến nỗi kém cỏi như thế đâu, chỉ là ký cái tên thôi mà."

     Ứng Uyển Dung lười nhác chống tay vào bên dưới hàm, nhìn ra ngoài cửa tiểu viện, hướng về phía Cao Lãng đã đi,di@en*dyan(lee^qu.donnn), híp mắt cười cười nói: "Tiểu Nha, em không hiểu đâu."

     Cả đầu Tống Tiểu Nha đầy chặt dấu chấm hỏi. Theo tầm mắt của Ứng Uyển Dung, Tống Tiểu Nha nhìn về phía Cao Lãng đang chống cây nạng đi tới, dường như đã nắm bắt được một chút dấu vết.

     Có lẽ đây chính là bởi vì yêu? Cho nên, dù có làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ cảm thấy yêu thích. Chỉ cần nhìn thấy người kia thôi, nơi trái tim liền cảm thấy ngọt ngào giống như là được tẩm mật vậy.

     "Căn tin bên kia mua được không ít cá. Anh thấy cá thật là tươi, cho nên đã mang về đây cho hai con, một là để kho tàu, một là để nấu canh cho em ăn." Đường cong trên khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng cũng trở nên mềm mại. Anh dường như muốn lấy lòng Ứng Uyển Dung, liền giơ cái gói to trong tay lên, bên trong đó có hai con cá còn tươi rói.

     "Hay quá, anh Lãng mà làm canh cá, khẳng định là ăn rất ngon." Ứng Uyển Dung nói khen tặng như thế, quả thực đã làm cho Cao Lãng có chút ngượng ngùng. Dù sao Tống Tiểu Nha vẫn còn ở bên cạnh đây, người ta vẫn còn là một cô gái trẻ đấy.

     "Bây giờ anh đi làm cá, em đi vào xem ti vi đi." Cao Lãng dặn dò. Anh sợ mùi vị tanh khi làm cá sẽ làm cho Ứng Uyển Dung ngửi thấy sẽ bị khó chịu.

     "Ti vi cũng không có gì hay để mà xem! Em cứ ngồi ở này nhìn anh đấy." Ứng Uyển Dung nói xong, Tống Tiểu Nha liền trực tiếp đi vào trong phòng bếp đi sắp xếp đồ ăn đi.

     Cao Lãng lườm Ứng Uyển Dung một cái. Trong mắt anh cũng tràn đầy ý cười. Cao Lãng lắc lắc đầu, liền đến đặt cá vào ở trong một cái chậu, ngồi xuống ở một chỗ không xa, lưu loát làm cá mổ bụng, moi bỏ đi nội tạng. Ứng Uyển Dung vẫn vững vàng ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Cao Lãng.

     "Việc em đã mang thai hiện giờ vẫn còn chưa có báo cho ba mẹ hai bên. Một lát nữa anh sẽ đi gọi một cú điện thoại cho ba mẹ hai bên. Dù sao Tiểu Nha  vẫn còn trẻ, có mẹ ở bên cạnh chăm sóc cho em, anh cũng cảm thấy được yên tâm hơn một chút." Cao Lãng một bên vừa làm cá, một bên vừa nói chuyện, ánh mắt ngước lên nhìn vào Ứng Uyển Dung.

     Ứng Uyển Dung nhếch đuôi lông mày lên, hỏi vẻ đầy thâm thúy: "Anh nói là mẹ em sao?"

     Lời này cô có chút biết rõ rồi, nhưng vẫn còn cố hỏi lại anh. Cao Lãng khẳng định sẽ yên tâm hơn nếu như Trương Kim Hoa đi đến đây. Thế nhưng mà nghĩ đến lúc trước giữa mẹ chồng nàng dâu còn có một chút mâu thuẫn, lúc này Trương Kim Hoa lại đến đây nếu như hai người lại cãi nhau thì. . .

     "Ừ, anh gọi cả ba mẹ cùng đến." Cao Lãng trực tiếp gật gật đầu một chút trả lời.

     "Không cần đâu. Bác sĩ nói em không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi. Hơn nữa, nơi này cũng còn có anh nữa, không làm được việc thì vẫn còn có thể đi căn tin mua cơm mà, thế nào mà không được? Chạy tới chạy lui cũng quá vất vả cho anh."

     Ứng Uyển Dung nói lời này thuần túy chỉ là dùng lý trí để thảo luận. Tin tức cô mang thai chính là một chuyện tốt, có thể nói cho các mẹ biết. Nhưng mà nếu nói đến đây để chăm sóc cho cô..., kỳ thực chẳng phải là chuyện cô thật cần thiết. Ứng Uyển Dung đã nghĩ mình sẽ yên tĩnh cùng với Cao Lãng ở khắp nơi, dù sao sau khi sinh ra đứa nhỏ rồi thì các bà đều sẽ rất bận.

     Đến lúc đó đứa nhỏ, rồi công việc đan xen vào với nhau, cái thời xa xưa ấy không có đơn giản như hiện tại bây giờ.

     Ứng Uyển Dung nghĩ như thế nào là một chuyện, nhưng mà nhà họ Cao và nhà họ Ứng sau khi biết được tin tức này miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.

     Trương Kim Hoa còn tưởng rằng cháu đích tôn của mình phỏng chừng còn phải rất lâu nữa thì mới có thể được nhìn thấy. Thực không nghĩ tới Ngày Tết mới đốt nén hương cầu khấn mà đã thật sự có linh nghiệm, nhanh như thế liền có luôn, lại còn là song bào thai nữa chứ!

     Lý Hương Hoa thì lại nghĩ đơn giản hơn. Đây là lần đầu tiên Uyển Dung mang thai đứa nhỏ, cũng là các cháu ngoại đầu tiên của bà, lại còn là song bào thai, thật sự là hiếm gặp bao nhiêu!
     
Cao Lãng nói không cần bọn họ phải đi đến nơi này, nhưng mà người già của hai nhà thì làm sao có thể kiềm chế được đây! Vừa biết được tin tức, ngay hôm đó liền thu thập một đống lớn các thứ này nọ, trực tiếp gọi người hỗ trợ đi mua vé xe lửa đi luôn.

     May mắn, mỗi ngày xe lửa xuất phát đi đến quân khu đều là thời gian cố định. Người của hai nhà gặp mặt nhau, nhìn thấy trong tay đối phương đều mang theo túi lớn túi nhỏ, mới giật mình nhớ ra, vì cao hứng quá, cho nên đã quên cùng lên tiếng kêu gọi đối phương cùng đi.

     Đã vậy thì cùng đi thôi! Dù sao hiện tại Cao Lãng đã xin được nhà riêng cho mình rồi. Nghe nói có tới ba căn phòng kia đấy, có như thế nào cũng đều thu xếp đủ chỗ để bọn họ ở cùng với nhau.

     Ba ngày sau Ứng Uyển Dung nhìn thấy bốn vị trưởng lão của nhà họ Cao và nhà họ Ứng cùng nhau hiện thân. Thật là cơ hội hiếm khi có được, Ứng Uyển Dung ngây người trong chốc lát rồi mới kêu lên: "Ba mẹ, mọi người thế nào đều cùng đến đây vậy?"

     Trương Kim Hoa chỉ vừa nhìn thấy con dâu, trên mặt liền lộ ra nụ cười tươi tắn. Bà nhìn Ứng Uyển Dung thế nào cũng đều cảm thấy thật hiếm lạ.

     Lý Hương Hoa thế nhưng mà lại nhìn ra được con gái của mình đã gầy đi. Cái cằm cũng đều đã nhọn hoắt ra rồi. Tinh thần thì xem ra vẫn bình thường, nhưng cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân mang thai hay không, mà Ứng Uyển Dung lại gầy như thế.

     "Thế nào mà con lại gầy như vậy? Có phải là do con không ăn được hay không? Muốn ăn cái gì nào? Mẹ mang đến cho con dưa chua mà con thích ăn đây, có cay cũng có chua nữa, bảo đảm sẽ làm cho con ăn thấy có khẩu vị tốt." Lý Hương Hoa tiến lên thuận thế vuốt ve mái tóc của con gái, nói.Editor: Mẹ Bầu

     Ngay khi Ứng Uyển Dung mới vừa xuất hiện, cảm giác tư thế này dường như không đúng lắm. Hai mắt cô đảo qua lần lượt những gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn của từng người một. Đội ngũ sắp hàng chỉnh tề giống như là đang tiếp đãi những vị khách nước ngoài, điểm khác biệt là hai bên cổng là những người lính mặc quân phục rằn ri.

     Vưu Lương Tài lần đầu tiên tới nơi này, @MeBau*diendan@leequyddonn@  cũng có chút ngây người. Nếu như là ở bên ngoài anh còn có thể nói là bởi vì sự cuốn hút của Ứng Uyển Dung, là hành vi của người hâm mộ.

     Thế nhưng mà, nơi này chính là quân doanh đó? Những người này là đang hoan nghênh Cao Lãng hay là Ứng Uyển Dung?

     Cao Lãng liền tương đối dứt khoát hơn. Anh trực tiếp nghiêm mặt, liếc mắt nhìn quét một vòng. Ánh mắt kia của anh giống như là họng súng máy vậy, làm cho toàn bộ những người xung quanh thần kinh đang hưng phấn, Dieenndkdan/leeequhydonnnđột ngột bị đè ép đi xuống triệt để, trong lòng thầm kêu không ổn rồi.

     "Đều vây quanh ở nơi này làm gì hả, hoan nghênh tôi sao?" Cao Lãng nhíu mày hỏi. Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như từng trận gió lạnh buốt thổi vù vù tạt mạnh lên trên ngực của đoàn người.

     Bị mọi người đẩy ra, Thiệu An Bình liền cảm thấy nhức đầu. Cậu ta ngượng ngùng nhếch môi hướng về Ứng Uyển Dung cười nói: "Chị dâu, mọi người trong đội biết được là chị tới nơi này, cho nên liền tự phát tập trung lại ở đây để chào đón chị thôi ạ!"

     Ứng Uyển Dung cười đến cong cả mắt. Mấy ngày nay bị hành hạ như thế, người cô cũng bị gầy đi không ít, thế nhưng nụ cười của cô nhìn vẫn cứ cực kỳ loá mắt như vậy. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Thời gian này bộ phim Hồng lâu mộng đang được phát sóng trên truyền hình, hình dáng liễu yếu đu đưa theo gió cô lúc này, lại càng phù hợp   hơn với hình tượng của cô trên tivi, khiến cho ánh mắt của đoàn người càng sáng hơn.

     "Cảm ơn mọi người, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối."

     Ứng Uyển Dung nói xong, Cao Lãng liền không vui. Anh trừng mắt nhìn đoàn người ở chung quanh. Mấy thằng nhóc này chỉ kém tru lên như sói nữa mà thôi. Cao Lãng liền nói nhỏ đối với Ứng Uyển Dung: "Đừng để ý đến nhóm bọn họ nữa. Thật là một đám người sắp phát điên lên rồi! dinendian.lơqid]on, Cứ mời bọn họ đến ăn ở nhà ăn là được rồi."

     Trâu Khải tai nhọn, nghe vậy liền cười tủm tỉm nói: "Tôi đây là đã chờ đợi cậu rất lâu rồi đó! Cậu đối đãi với bạn bè cũ chính là như vậy hay sao? Phải chính bản thân cậu tự mình nấu cơm mời khách mới được."

     Hàng lông mày của Cao Lãng đều đã nhíu chặt lại rồi. Về tình hình của Ứng Uyển Dung, ở trong điện thoại anh cũng đã không tiện nói quá nhiều cùng đồng đội chiến hữu rồi, hiện giờ lại ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, Cao Lãng càng khó mà nói được nên lời.

     "Được thôi ạ! Để lần sau tôi sẽ nói với Cao Lãng chuẩn bị tốt đồ ăn, sau đó lại mời mọi người cùng đến thưởng thức." Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng, trừng mắt nhìn anh, thể hiện thời điểm hòa nhã lịch sự của anh đã đến rồi .

     Khóe môi của Cao Lãng đang mím chặt lại, liền buông lỏng xuống hơi hơi nhếch lên một chút. Trong con ngươi đen trong trẻo của anh chỉ nhìn thấy được có một mình hình ảnh của Ứng Uyển Dung.

     Tất cả mọi người đang đứng ở cửa kia, không hẹn mà cùng đều có cảm giác như vừa được ăn một ngụm thức ăn cho chó đầy chặt. Ánh mắt này của đội trưởng thật sự làm cho người ta phát nổi cả da gà, run rẩy cả người. . .

     Hai người đối diện với nhau như vậy, thời gian bất quá chỉ là vài giây đồng hồ. Không đợi đoàn người phản ứng kịp, Cao Lãng trực tiếp bế xốc công chúa Ứng Uyển Dung lên, ôm chặt vào ở trong lòng mình. Vì Ứng Uyển Dung, Cao Lãng còn đặc biệt mua một chiếc xe lăn để thuận tiện cùng Ứng Uyển Dung đi lại ra vào.

     Hành động này của Cao Lãng thật sự giống như đập nồi vậy. Một đám người la hét ầm ĩ, ồn ào, lại vừa hâm mộ vừa kinh ngạc lẫn cảm phục hành vi không chút nào che giấu nào của người đội trưởng của họ.

     Gương mặt trắng nõn của Ứng Uyển Dung cũng lập tức nhuốm lên một màu đỏ rực. Ánh mắt trong veo như nước của cô cũng lóe sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái cằm kiên nghị của Cao Lãng, sống mũi cao anh tuấn, khóe môi hơi mím lại một chút, nhẹ nhàng khẽ nở nụ cười.

     Vưu Lương Tài thấy như vậy thật sự không thể trách móc gì được nữa rồi. Vừa rồi lúc ra cửa bệnh viện, anh cũng đã từng bị kinh ngạc một hồi. Hiện tại Cao Lãng nói với vệ sĩ đứng ra ở sau lưng bọn họ, quen đường quen lối trực tiếp đẩy xe lăn đi. Vưu Lương Tài liền có cảm giác mình làm người đại diện của Ứng Uyển Dung cũng thật không dễ dàng.

     Bọn họ ngồi ở đó ngọt ngọt ngào ngào, cảm thấy mỹ mãn. Vưu Lương Tài anh ở một bên một mình đơn lẻ thế này, thực sự làm cho anh cũng muốn tìm bạn gái rồi.

     Lúc Ứng Uyển Dung đi, khu nhà của người thân vẫn còn đang xây dựng, hiện tại đã hoàn thành rồi. Khi Cao Lãng trở về, anh liền trực tiếp yêu cầu được phân căn nhà nhỏ một tầng. Trong doanh cũng chỉ có cá biệt một vài người mới có tư cách xin như vậy.

     "Lúc em đi là vào mùa Hạ! Bây giờ em trở về đây, cũng đúng là mùa Hạ, thật vừa khéo." Giọng nói của Cao Lãng trầm thấp nhẹ nhàng nói ra một câu.

     Ứng Uyển Dung theo tầm mắt của Cao Lãng nhìn sang dãy cây cối được trồng ở hai bên sân thể dục. Cách đó không xa chính là cái rừng cây nhỏ, nhớ tới Cao Lãng khi đó thật ngây thơ, hiện tại. . .

     Ứng Uyển Dung không nhịn được liền bật cười thành tiếng “phì” lên một tiếng. Cao Lãng mới đầu còn có chút không rõ chân tướng, lại thấy Ứng Uyển Dung cười mà mắt lại vẫn nhìn vào rừng cây như vậy, cũng nghĩ tới tình cảnh lúc đó. Anh không nén nhịn được liền nhẹ giọng ho lên một tiếng, vành tai lại đỏ ửng lên giống như trước.

     Chỉ chốc lát sau mấy người liền theo đường vòng đi đến trước cửa tiểu viện. Chung quanh còn có vài chỗ cũng có kiến trúc kết cục đồng dạng như vậy, gần với tòa nhà văn phòng và môi trường cũng rất yên tĩnh.

     Mở cửa ra, Ứng Uyển Dung liền phát hiện ra, nơi này rất giống với cái tiểu viện ở kinh đô mà Cao Lãng đã thuê ở. Sau khi đi vào bên trong, Ứng Uyển Dung lại càng nhận thấy giống hơn, từng chút chi tiết nhỏ đều bố trí sắp đặt dựa theo sự yêu thích của cô.

     "Tiểu Nha ở trong này cùng với em. Có việc cứ bảo cô ấy làm, tiền lương do công ty trả, Em đừng có cố gắng không đành lòng với người khác, sẽ làm cho bản thân bị mệt nhọc." Vưu Lương Tài đưa người đến đại sảnh rồi, mới mở miệng nói.

     "Ở nơi này em cũng không phải lo lắng có bọn chó săn nữa rồi. Vệ sĩ tôi sẽ mang đi, trở về cùng với tôi. Đến thời điểm có em có thể trở lại làm việc được, tôi lại sẽ thu xếp để đến đón em. Vào khoảng thời gian này, em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?"

     Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Anh Tài, vậy trong khoảng thời gian này anh cũng nghỉ phép hay sao? Anh không suy nghĩ đến việc đi du lịch nữa à? Chờ đến khi anh trở về vừa vặn còn có thể uống rượu mừng đứa nhỏ đầy tháng đó."

     Vưu Lương Tài liếc nhìn Ứng Uyển Dung một cái, "Công ty có nhiều chuyện phải làm lắm. Em nghỉ phép thế này, tôi lại còn bận rộn hơn nhiều nữa. Nếu như có kịch bản thích hợp, thì tôi còn phải giữ lại cho em nữa. Còn chuyện uống rượu mừng đứa nhỏ đầy tháng, không cần em mời, tôi cũng sẽ tới uống."

 "Chỉ có điều, em cần phải nghỉ phép lâu như vậy, em có muốn thông báo chuyện em đã mang thai với những người hâm mộ của em biết hay không?"

     Ứng Uyển Dung suy xét trong chốc lát rồi nói: "Chuyện này anh cứ thông báo đi. Buổi lễ ra mắt bộ phim của đạo diễn Lý em cũng đã không đi được rồi, không nói ra thì cũng không thích hợp."

     Vưu Lương Tài gật đầu: "Tôi biết rồi. Vậy thì hẹn gặp lại em sau nhé!" Ánh mắt Vưu Lương Tài tụ lại ở trên người Cao Lãng. @MeBau*diendan@leequyddonn@  Anh gật đầu đối với Cao Lãng rồi sau đó liền đưa vệ sĩ đi.

     Tống Tiểu Nha đúng là một người trợ lý vừa chịu khó lại tri kỷ. Cao Lãng hiện tại cũng không phải mỗi ngày đều phải đi đến sân huấn luyện. Có đôi khi anh còn có thể phải đi đến toàn nhà văn phòng để xử lý chút chuyện. Ứng Uyển Dung ở một mình trong phòng buồn chán. Nếu như cô không ngồi xem ti vi thì chính là sẽ đi dạo ở bên ngoài để phơi nắng. Nhưng quả thực là, trước tiên cô đã cảm nhận được, như thế nào gọi là an dưỡng rồi.

     Bất quá cũng chỉ được một chút, nơi cửa luôn luôn thấp thoáng có vài bóng người lượn qua.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Ai nấy đều nói là đến tìm Cao Lãng, sau khi biết được anh không có ở nhà, vẫn cứ ngồi xuống tán gẫu nửa ngày với Ứng Uyển Dung. Đến cuối cùng mới ấp a ấp úng, nghẹn giọng, rồi rốt cuộc mới lấy ra một bản đĩa phim cùng bưu thiếp để cho Ứng Uyển Dung ký tên.

     Ứng Uyển Dung cười cười, mở miệng nói: "Như thế này đi, mấy người mấy ngày nay chạy tới chạy lui như vậy, ai cũng đều mệt mỏi rồi. Có ai cần ký tên thì cứ mang hết đồ lại đây, tôi đang rảnh rỗi liền ký cho mọi người, có được hay không?"

     Chàng trai nọ lập tức đỏ mặt, hạnh phúc đã đến nhanh đến mức không tin được. Cậu ta cố nén nhịn lại sự kích động, giọng nói mang âm điệu run rẩy, nói: "Chị dâu, thật sự là đã làm phiền chị rồi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em bây giờ đi về trước để thông báo với tất cả mọi người ngay!"

     Tống Tiểu Nha nhìn ra thấy người bỏ đi nhanh như chớp như thế, cô đưa cho Ứng Uyển Dung một ly nước ép trái cây mùi vị thơm ngon cho Ứng Uyển Dung, thấp giọng cau mày nói: "Chị Uyển Dung, thân thể của chị không được khỏe, mỗi ngày cứ ngồi ở này mà ký tên như thế thì quá mệt mỏi. Bác sĩ nói chị cần phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường đó."

     Ứng Uyển Dung cười, liếc mắt nhìn Tống Tiểu Nha một cái, "Cơ thể của chị không đến nỗi kém cỏi như thế đâu, chỉ là ký cái tên thôi mà."

     Ứng Uyển Dung lười nhác chống tay vào bên dưới hàm, nhìn ra ngoài cửa tiểu viện, hướng về phía Cao Lãng đã đi,di@en*dyan(lee^qu.donnn), híp mắt cười cười nói: "Tiểu Nha, em không hiểu đâu."

     Cả đầu Tống Tiểu Nha đầy chặt dấu chấm hỏi. Theo tầm mắt của Ứng Uyển Dung, Tống Tiểu Nha nhìn về phía Cao Lãng đang chống cây nạng đi tới, dường như đã nắm bắt được một chút dấu vết.

     Có lẽ đây chính là bởi vì yêu? Cho nên, dù có làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ cảm thấy yêu thích. Chỉ cần nhìn thấy người kia thôi, nơi trái tim liền cảm thấy ngọt ngào giống như là được tẩm mật vậy.

     "Căn tin bên kia mua được không ít cá. Anh thấy cá thật là tươi, cho nên đã mang về đây cho hai con, một là để kho tàu, một là để nấu canh cho em ăn." Đường cong trên khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng cũng trở nên mềm mại. Anh dường như muốn lấy lòng Ứng Uyển Dung, liền giơ cái gói to trong tay lên, bên trong đó có hai con cá còn tươi rói.

     "Hay quá, anh Lãng mà làm canh cá, khẳng định là ăn rất ngon." Ứng Uyển Dung nói khen tặng như thế, quả thực đã làm cho Cao Lãng có chút ngượng ngùng. Dù sao Tống Tiểu Nha vẫn còn ở bên cạnh đây, người ta vẫn còn là một cô gái trẻ đấy.

     "Bây giờ anh đi làm cá, em đi vào xem ti vi đi." Cao Lãng dặn dò. Anh sợ mùi vị tanh khi làm cá sẽ làm cho Ứng Uyển Dung ngửi thấy sẽ bị khó chịu.

     "Ti vi cũng không có gì hay để mà xem! Em cứ ngồi ở này nhìn anh đấy." Ứng Uyển Dung nói xong, Tống Tiểu Nha liền trực tiếp đi vào trong phòng bếp đi sắp xếp đồ ăn đi.

     Cao Lãng lườm Ứng Uyển Dung một cái. Trong mắt anh cũng tràn đầy ý cười. Cao Lãng lắc lắc đầu, liền đến đặt cá vào ở trong một cái chậu, ngồi xuống ở một chỗ không xa, lưu loát làm cá mổ bụng, moi bỏ đi nội tạng. Ứng Uyển Dung vẫn vững vàng ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Cao Lãng.

     "Việc em đã mang thai hiện giờ vẫn còn chưa có báo cho ba mẹ hai bên. Một lát nữa anh sẽ đi gọi một cú điện thoại cho ba mẹ hai bên. Dù sao Tiểu Nha  vẫn còn trẻ, có mẹ ở bên cạnh chăm sóc cho em, anh cũng cảm thấy được yên tâm hơn một chút." Cao Lãng một bên vừa làm cá, một bên vừa nói chuyện, ánh mắt ngước lên nhìn vào Ứng Uyển Dung.

     Ứng Uyển Dung nhếch đuôi lông mày lên, hỏi vẻ đầy thâm thúy: "Anh nói là mẹ em sao?"

     Lời này cô có chút biết rõ rồi, nhưng vẫn còn cố hỏi lại anh. Cao Lãng khẳng định sẽ yên tâm hơn nếu như Trương Kim Hoa đi đến đây. Thế nhưng mà nghĩ đến lúc trước giữa mẹ chồng nàng dâu còn có một chút mâu thuẫn, lúc này Trương Kim Hoa lại đến đây nếu như hai người lại cãi nhau thì. . .

     "Ừ, anh gọi cả ba mẹ cùng đến." Cao Lãng trực tiếp gật gật đầu một chút trả lời.

     "Không cần đâu. Bác sĩ nói em không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi. Hơn nữa, nơi này cũng còn có anh nữa, không làm được việc thì vẫn còn có thể đi căn tin mua cơm mà, thế nào mà không được? Chạy tới chạy lui cũng quá vất vả cho anh."

     Ứng Uyển Dung nói lời này thuần túy chỉ là dùng lý trí để thảo luận. Tin tức cô mang thai chính là một chuyện tốt, có thể nói cho các mẹ biết. Nhưng mà nếu nói đến đây để chăm sóc cho cô..., kỳ thực chẳng phải là chuyện cô thật cần thiết. Ứng Uyển Dung đã nghĩ mình sẽ yên tĩnh cùng với Cao Lãng ở khắp nơi, dù sao sau khi sinh ra đứa nhỏ rồi thì các bà đều sẽ rất bận.

     Đến lúc đó đứa nhỏ, rồi công việc đan xen vào với nhau, cái thời xa xưa ấy không có đơn giản như hiện tại bây giờ.

     Ứng Uyển Dung nghĩ như thế nào là một chuyện, nhưng mà nhà họ Cao và nhà họ Ứng sau khi biết được tin tức này miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.

     Trương Kim Hoa còn tưởng rằng cháu đích tôn của mình phỏng chừng còn phải rất lâu nữa thì mới có thể được nhìn thấy. Thực không nghĩ tới Ngày Tết mới đốt nén hương cầu khấn mà đã thật sự có linh nghiệm, nhanh như thế liền có luôn, lại còn là song bào thai nữa chứ!

     Lý Hương Hoa thì lại nghĩ đơn giản hơn. Đây là lần đầu tiên Uyển Dung mang thai đứa nhỏ, cũng là các cháu ngoại đầu tiên của bà, lại còn là song bào thai, thật sự là hiếm gặp bao nhiêu!
     
Cao Lãng nói không cần bọn họ phải đi đến nơi này, nhưng mà người già của hai nhà thì làm sao có thể kiềm chế được đây! Vừa biết được tin tức, ngay hôm đó liền thu thập một đống lớn các thứ này nọ, trực tiếp gọi người hỗ trợ đi mua vé xe lửa đi luôn.

     May mắn, mỗi ngày xe lửa xuất phát đi đến quân khu đều là thời gian cố định. Người của hai nhà gặp mặt nhau, nhìn thấy trong tay đối phương đều mang theo túi lớn túi nhỏ, mới giật mình nhớ ra, vì cao hứng quá, cho nên đã quên cùng lên tiếng kêu gọi đối phương cùng đi.

     Đã vậy thì cùng đi thôi! Dù sao hiện tại Cao Lãng đã xin được nhà riêng cho mình rồi. Nghe nói có tới ba căn phòng kia đấy, có như thế nào cũng đều thu xếp đủ chỗ để bọn họ ở cùng với nhau.

     Ba ngày sau Ứng Uyển Dung nhìn thấy bốn vị trưởng lão của nhà họ Cao và nhà họ Ứng cùng nhau hiện thân. Thật là cơ hội hiếm khi có được, Ứng Uyển Dung ngây người trong chốc lát rồi mới kêu lên: "Ba mẹ, mọi người thế nào đều cùng đến đây vậy?"

     Trương Kim Hoa chỉ vừa nhìn thấy con dâu, trên mặt liền lộ ra nụ cười tươi tắn. Bà nhìn Ứng Uyển Dung thế nào cũng đều cảm thấy thật hiếm lạ.

     Lý Hương Hoa thế nhưng mà lại nhìn ra được con gái của mình đã gầy đi. Cái cằm cũng đều đã nhọn hoắt ra rồi. Tinh thần thì xem ra vẫn bình thường, nhưng cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân mang thai hay không, mà Ứng Uyển Dung lại gầy như thế.

     "Thế nào mà con lại gầy như vậy? Có phải là do con không ăn được hay không? Muốn ăn cái gì nào? Mẹ mang đến cho con dưa chua mà con thích ăn đây, có cay cũng có chua nữa, bảo đảm sẽ làm cho con ăn thấy có khẩu vị tốt." Lý Hương Hoa tiến lên thuận thế vuốt ve mái tóc của con gái, nói.