Ân Oán Quan Trường

Chương 40: Án Sát phân ty



Hai người theo riết một hồi là kịp bọn ba người của Nhạc Tấn, họ đang cách khoảng theo dõi tên áo lam.

Hải Minh nói :

- Thiếu gia, bây giờ thì kể như mình đã rờ sát gáy của hắn rồi đó nghe.

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

- Chưa chắc, nhưng xem hắn đến chỗ nào nữa rồi mới biết.

Hải Minh nói :

- Thiếu gia, bọn thuộc hạ cảm thấy chuyện bắt đầu hơi khó, vì bây giờ đến hắn dùng cái mặt thật của hắn thì những chỗ hắn đến chắc không quan hệ đến chuyện cần thiết của mình.

Tề Ngọc Phi chớp mắt :

- Đúng rồi, ta đã sơ sót một số chuyện đó,. Được rồi, gọi bọn Nhạc Tấn trở lại đi.

Hải Minh vâng lịnh lao mình theo riết, một lúc sau, hắn dẫn bọn Nhạc Tấn trở lại.

Tê Ngọc Phi nói :

- Trở về, về chỗ mình gửi ngựa nghỉ ngơi.

Hải Minh hỏi :

- Thiếu chủ không đến Án Sát phân ty sao?

Tề Ngọc Phi lắc đầu :

- Bọn mình đều đã mệt đừ rồi, hãy nghỉ ngơi rồi mai sáng hẵng hay, thật ra thì hắn cũng không thể chạy đi đâu.

° ° °

Về đến khách sạn, Tề Ngọc Phi gọi cả bọn vào và hỏi :

- Theo các ngươi biết thì chuyện Triệu đại nhân bị bắt có quan hệ đến bọn quan trường tại kinh sư hay không?

Khang Anh đáp :

- Chắc chắn là phải có, như gã họ Quân chín ngón đó chẳng đã là quan hay sao.

Bọn Hải Minh làm thinh, hình như cả ba đều có một nhận xét với Khang Anh

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Theo các ngươi thì chuyện Triệu đại nhân bị bắt có quan hệ đến cánh nào trong triều đình?

Hải Minh đáp :

- Nói đến quan trường tại kinh đo là phải nghĩ trước hết về Đông Xưởng, nhất là đối với Triệu đại nhân, kẻ thù của một vị quan liêm chính như thế còn người nào khác hơn Đông Xưởng.

- Tôi cũng nghĩ thế

Tô Ngọc Phi trầm ngâm :

- Bất cứ ai cũng đều nghĩ như thế, nhưng cũng chưa chắc có phải đúng như thế hay không?

Hải Minh hỏi :

- Tại làm sao vậy, thiếu chủ?

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Ngươi có nhớ khi mình gặp Phí Sở Thiên không?

Hải Minh gật đầu :

- Nhớ, chứ sao không. Nhưng theo thiếu chủ thì sao?

Tề Ngọc Phi nói :

- Mục đích của lão dẫn người xuất kinh...

Hải Minh nói :

- Trên danh nghĩa là đi tìm Triệu đại nhân, nhưng bọn Đông Xưởng nuôi cái quỷ quái gì trong bụng thật tình không ai có thể biết được. Nhưng chỉ một việc hắn muốn hạ thủ với Triệu cô nương thì đã thấy âm mưu của chúng.

Muốn chối cũng không làm được.

Tề Ngọc Phi nói :

- Sở dĩ tôi nói chưa chắc là vì chuyện đó, nếu họ đã bắt cóc Triệu đại nhân thì còn phái Phí Sở Thiên đĩ nữa làm gì? Thêm vào đó, bây giờ bọn này tại sao lại phải bận rộn như thế ấy? Căn cứ vào những chuyện như thế là có thể đoán câu truyện hãy còn nhiều phức tạp lắm.

Hải Mính có hơi sửng sốt, hắn khựng đi một chút rồi gật gật :

- Đúng rồi, nhưng nhu thế này nghĩa lý làm sao? Nếu bảo chuyện này không quan hệ đến quan trường, thì tại sao đám quan lại, đám Đông Xưởng lăng xăng lít xít? Còn nếu bảo là hộ thân.

Khang Anh vụt nói :

- Thiếu chủ, chẳng hay thiếu chủ có cảm thấy vụ án này còn có một mặt nào đó về ân oán quan trường?

Tê Ngọc Phi lắc đầu :

- Ta vẫn không nghĩ ra mặt đó.

Khang Anh hỏi :

- Nhưng nếu đó là một cá nhân trong quan trường thì sao?

Tề Ngọc Phi gật :

- Chuyện đó có thể, nhưng nếu một cao nhân thì thế lực đâu, thì giờ đây có thể khuấy động nhiều phe phái giang hồ, nhất là làm sao có thế câu kết với Miêu Cương bát động, làm sao có thể đưa đường dẫn lối cho họ xâm nhập Trung Nguyên? Người đó có một uy lực nào để cho đám giang hồ bại hoại, để cho đám Miêu Cương bát động dựa vào để mưu đồ chuyện lớn? Những điều đó thật ra ta nghĩ không ra.

Nhạc Tấn nói :

- Thiếu chủ, nghĩ đi nghĩ lại, thuộc hạ cảm thấy vụ án này có thế không dính líu chút nào về quan trường cả...

Hải Minh trừng mắt :

- Nói bậy không, ngay trước mắt cái gã họ Quân đó không phải là người của quan trường sao?

NHạc Tấn nói :

- Gã họ Quân quả thật là người trong quan trường, nhưng cá nhân trong quan trường lại không thể bị người ta dùng tiền mua chuộc hay sao? Và nếu thế thì không thể kể là vụ án quan trường.

Tề Ngọc Phi gật gật đầu :

- Có lý, tự nhiên là trong quan trường thường có phường bại hoại hạng đó rất có thể bị nguời mua chuộc, nhưng nếu gạt vấn đề ân oán quan trường ra thì bọn bại hoại giang hồ Trung Nguyên và đám Miêu Cương bát động bắt Triệu đại nhân với mục đích gì?

Nhạc Tấn đáp :

- Cũng có thể Triệu đại nhân đắc tội với một nhân vật, mọt phe phái nào đó, bằng vào một người quan tốt như Triệu đại nhân, đối với Hắc đạo giang hồ, chuyện đó rất có thể xảy ra.

Tề Ngọc Phi cau mày :

- Triệu đại nhân đã lọt vào tay họ, còn lại là vị Triệu phu nhân và Triệu cô nương, bất luận đám người đó đối phó với ai, với ai, với Triệu đại nhân hay Triệu phu nhân cũng thế, không khi nà lại phải huy động quá nhiều thế lực giang hồ, nhất là thế lực của Miêu Cương bát động?

Nhạc Tấn nói :

- Cái đó... cũng có thể họ biết đã lên ngồi trên lưng cọp, một làm thì ba bốn cũng làm, cũng có thể họ còn có một âm mưu bên cạnh, chẳng hạ như thiên cẩu đã nói, họ manh tâm thâu tóm giang hồ...

Tôn Ngọc Phi gật gật đầu :

- Cách nhận xét đó có thể gần được với sự thật, có điều phải như thế hay không còn phải chờ phối góp điều tra, chờ sáng ngaỳ này, sau khi đến Án Sát phân ty, hoặc có thể có chút ít gì tiến bộ, bây giờ nên nghỉ đã...

° ° °

Bất cứ một nha mồn nào, nhất là những nhan môn thuộc về quận, tỉnh, thuộc về án nặng như Án Sát phân ty không khí càng đến nặng nhọc

Án Sát phân ty phía trước không lớn... nhưng bên trong lại mênh mông, rộng nhưng không trống những giải thể kín mít dọc ngang, không biết chỗ nào thuộc chỗ làm việc, chỗ nào thuộc về chỗ giam tội phạm, đứng ngoài dòm vào sầm khuất trầm trầm.

Có lẽ người ta cố ý làm như thế để bộc lộ sự uy nghiêm.

Cửa của Án Sát phân ty vừa mở thì Hải Minh đã bước vào, hắn dừng lại tại cửa đưa ra tấm thiếp.

Hai tên nha dịch đứng gác cửa ném mắt vào người hắn vẻ hất mặt :

- Cái gì?

Hải Minh nhướng nhướng mắt :

- Cả hai đều không biết chữ sao?

Tên nha dịch đứng bên phải nhìn hắn như xoi mói :

- Chắc ngươi không biết đây là đâu chắc?

Hải Minh cười gằn :

- Nói xàm, không biết thì ai lại đến đây làm chi?

Hai tên nha dich nhìn nhau và tên đứng đầu phải lại hất mặt :

- Ngươi muốn gặp ai?

Hải Minh đáp :

- Phân tuần đạo

Tên nha dịch lại nhìn Hải Minh từ đầu đến cẳng :

- Ngươi mà muốn gặp Phân ty của ta?

Hải Minh nhướng mày :

- Không được sao? Cho các người biết không để Phân ty của các người đến đón tiếp đã là khách khí lắm rồi đó, đừng có lộn xộn, hãy vào báo đi, nếu không thì tự ta vào đó nghe.

Tên đứng bên phải phát hỏa, nhưng hắn chưa kịp hành động thì tên đứng bên trái lên tiếng :

- Người từ đâu đến đây?

Hải Minh không trả lời, hắn rút tay lại và bước thẳng vào trong.

Hai tên nha dịch trắn ngang ra cản, Hải Minh nhấc tay lên, cả hai tên nha dịch đều "ngồi" xuống, thiếu chút nữa đã lăn nhào xuống bậc thềm.

Không thèm nhìn đến chúng, bước thẳng vào cửa Nha.

Hai tên nha dịch lồm cồm đứng lên chạy theo báo động.

Tiếng la của họ kinh động bên trong. Bốn tên Nha dịch khác mang đao chạy xộc ra cản trước nmặt Hải Minh.

Một tên trong bọn quát :

- Muốn gì?

Hai tên Nha dịch bên nguời đuổi theo chỉ Hải Minh la lớn :

- Tên đó vào ngăn cản lại không được, hắn còn định hành hung

"Định hành hung" vì sĩ diện. Chúng giảm khinh ngang.

Một tên Nha dịch mang đao quát :

- Tên kia, đui rồi phải không, biết đây là chỗ gì...

Hắn nói chưa dứt tiếng thì chát. Tát tai của Hải Minh giáng xuống, hắn quay một vòng như bông vụ, mặt sưng vù và hai cái răng rớt ra khỏi miệng.

Như vật là quá lắm rồi. Xông ngang dinh Án Sát phân ty mà lại đánh người gẫy răng, từ bên trong bỗng có tiếng trầm trầm :

- Cái gì lộn xộn đó? Làm mất giấc ngủ của đại nhân là chết nghe chưa.

Tiếp theo là một lão xồn xồn mặt màu xám từ trong bước ra, hắn đi mà tay chắp sau đít, dáng thật kênh kiệu

Mấy tên Nha dịch quay lại cúi mặt thật thấp, một tên trong bọn thuật lại chuyện xảy ra, cố nhiên phần trọng tội hắn đã gắn thật nhiều.

Lão áo xám trừng mắt nhìn Hải Minh :

- Ngươi đến đây làm gì? Tại làm sao dám cả gan xông vào Án Sát phân ty đánh người như thế?

Hải Minh không trả lời mà hỏi lại :

- Ông là ai?

Lão già áo xám hất mặt :

- Tiêu Chánh võ sư của Án Sát phân ty.

Hải Minh cười :

- Được rồi, gặp người biết chuyến mới được chớ, Tiêu võ sư có lẽ cần hỏi lại hai anh chàng gác cửa này cho rõ sự tình.

Tiêu Chánh võ sư nói :

- Bất luận như thế nào, ngươi cũng không nên xông đại vào Nha phủ Án Sát như thế này.

Hải Minh chìa tấm danh thiếp ra trước mặt :

- Tiêu võ sư có lẽ lên xem tấm danh thiếp này rồi sẽ nói chuyện sau.

Tiêu võ sư không đưa tay :

- Hãy tiếp lấy ta xem.

Một tên Nha dịch bước lại chụp tấm thiếp rồi hai tay cúi mình trao tới trước mặt lão sư họ Tiêu.

Bây giờ hắn mới đưa tay ra lấy và giọng hắn lanh lảnh :

- Mộc Xương Tô? Ở đây không quen với tên này.

Hải Minh cười :

- Có thể ông không có quen, nhưng chắc có nghe, đó là người của Mộc gia ờ Vân Nam?

Lão sư họ Tiêu nhướng mày :

- Vân Nam Mộc gia? Đại nhân của ta đâu có bằng hữu xa như thế.

Nhưng rồi hắn lại nhìn Hải Minh :

- Có phải người... trong Vân Nam phủ?

Hải Minh cười :

- Đúng rồi, như vậy là võ sư đã nhớ rồi, vị này là Tiểu vương gia Vân Nam phủ.

Gã võ sư họ Tiêu tái mặt, nhưng hắn vẫn cố giữ vẻ điểm tĩnh, một tay còn chấp sau đít vột đưa tới trước vòng lại mỉm cười gượng gạo :

- Thỉnh vấn tôn giá.

Hải Minh cười :

- Tiền nộ hậu cung, sao Tiêu võ sư lại làm như thế tại hạ bất quá chỉ là một tên nô dịch, chỉ là một hộ vệ bên cạnh Tiểu vương gia thôi.

Thật là lối khiêm tốn chết người. Hộ vệ viên của Tiểu vương gia, có thể đã cao hơn cả vị Phân tuần đạo ở đây chứ đừng nói chỉ đến một gã võ sư của nha thự.

Gã võ sư họ Tiêu hoảng hốt mồ hôi vã đẫm tràn trên mặt, da mặt hắn tái xanh :

- Bọn nha dịch đó có mắt không tròng, tội thật đáng chết... Đại nhân bất chấp tiểu nhân, cầu mong tôn giả hải hàm thỉnh vấn, chẳng hay Tiểu vương gia...

Hải Minh nghe bước chân ngoài cửa, hắn nói :

- Có lẽ Tiểu vương gia đã tới.

Hắn nói dứt thì Tê Ngọc Phi đã dẫn bọn Nhạc Tấn ba người bước vào.

Hải Minh nói :

- Đây là Tiểu vương gia của chúng tôi.

Gã võ sư họ Tiêu sụp xuống lại dài.

Đám nha dịch thộn mặt quỳ theo, bây giờ thì có hỏi bọn chúng bao nhiêu tuổi, chắc chắn cũng quên tuốt luốt.

Tề Ngọc Phi nói :

- Lão tiên sinh niên kỷ đã cao, không nên thủ lễ như thế, Hải Minh, đỡ lão tiên sinh đứng lên.

Hải Minh đưa tay đỡ dậy và nói :

- Tiêu võ sư, Tiểu vương gia của chúng tôi không thích chuyện này, Tiêu võ sư hãy đứng lên.

Lão võ sư họ Tiêu dạ dạ liên hồi và cúi gầm mặt xuống không dám ngẩng lên.

Tê Ngọc Phi nói :

- Thì ra đây là võ sư gia của Phân ty, thất kính, xin lão võ sư vào bẩm báo Mộc Vương Tô cầu kiến.

Lão võ sư cúi mình :

- Vâng, vâng, xin thỉnh Tiểu vương gia vào khách thỉnh...

Hắn quay lại và giọng hắn đổi ngay với bọn nha dịch đang sớ rớ :

- Còn chưa vào bẩm báo với đại nhân, đứng đó làm cái gì thê?

Bọn nha dịch cúi đầu lui hết vào trong.

Lão võ sư họ Tiêu quay lại cúi mình, vừa đổi lại giọng cung kính cũ :

- Xin phép Tiểu vương gia, tiểu đi trước đưa đường...

Nói đi trước, và đúng phép lẽ phải đi trước, thế nhưng hắn cứ dạt dạt ra ngoài, mà cũng không dám đi ngang, dáng cách của hắn trông vô cùng thảm hại.

Qua khỏi giãy hành lang là đến đại sảnh. Tề Ngọc Phi vừa ngồi xuống là đã có trà.

Lão võ sư họ Tiêu khôm rôm khoanh tay đứng một bên. Hải Minh ngẩng mặt hỏi :

- Tiêu võ sư, Phân ty hãy còn chưa thức dậy?

Lão võ sư họ Tiêu đáp :

- Dạ vâng... dạ không, hiện đang ở hậu đường kiểm duyệt công văn, dạ đúng rồi đang kiểm duyệt công văn.

Hải Minh nói :

- Như vậy thì Tiểu vương gia chúng tôi đã làm mất thì giờ công cán của Phân tuần đạo rồi!

Lão võ sư họ Tiêu cúi gâm mặt không biết trả lời làm sao, mồ hôi hắn vã ra.

Tề Ngọc Phi nói :

- Xin phiền Tiêu sư gia vào thôi thúc giùm một tiếng.

Y như tử tội được ân xá, lão võ sư họ Tiêu khúm núm vòng tay và lùi ra sau.

Tề Ngọc Phi ngay lại nói với Hải Minh :

- Lão chỉ là tay hầu cận dọa lão làm chi?

Hải Minh đáp :

- Thiếu chủ chưa thấy lão gian trá dữ lắm đó nghe, nói chuyện lôi thôi là lão gông đầu ngay đó. Thật không biết nếu lão là người có chút phẩm tước thì làm sao nữa chắc lão ăn thịt người ta quá!

Tề Ngọc Phi cười :

- Ngươi cũng thừa biết trong quan trường thượng áp hạ đã quen thành tật rồi, hơi đâu mà chấp bọn họ.

Hải Minh nói :

- Còn cái vị Phân tuần đạo này nữa ngủ tới bây giờ vẫn chưa dậy, nếu lão là đại thần chắc lão ngủ luôn quá.

Hắn vừa dứt tiếng thì từ phía sau đi ra, đó là một lão trạc ngũ tuần, mình vận áo xanh.

Hải Minh nói :

- Ra rồi, thiếu chủ, nhớ "tề" bớt dùm lão đó.

Lão già áo xanh bước vô tới cửa là đã khom minh :

- Ty chức là Tiêu Diễn, xin được tham kiến Tiểu vương gia.

Lại cũng là họ Tiêu, Hải Minh nghĩ thầm chắc ngoài cái tước vị võ sư, cai lão hồi nãy còn có dính chút bà con nên lão hống hánh không chụi nổi.

Tề Ngọc Phi mỉm cười :

- Xin thỉnh Tiêu đại nhân vào.

Tiêu Diễn lồm cồm bước vào và kéo vạt áo lên quỳ xuống...

Tề Ngọc Phi đưa tay đỡ ngang, không cho lão quỳ, hắn cười cười :

- Tiêu đại nhân đừng thủ lễ quá mức như vậy, nhân có chút chuyện, xin Tiêu đại nhân hãy ngồi lại đàm đạo dễ hơn.

Tiêu Diễn lại hai ba lần tạ ơn rồi mới khép nép kéo ghế ngồi dịch ra sau.

Sau một tuần trà, Tiêu Diễn ngập ngừng lên tiếng :

- Để Tiểu vương gia, Ty chức muốn biết Vương gia hạ cố tới đây có gi chỉ giáo không?

Tề Ngọc Phi với giọng bình thản :

- Có một vài câu chuyện ta mới thân hành tới đây cùng định làm phiền Tiêu đại nhân một chút.

Tiêu Diễn khúm núm :

- Xin Tiểu vương gia cho Ty chức biết rõ.

- Về chuyện Triệu Đại nhân mất tích đến nay Tiêu đại nhân đã làm sáng tỏ chưa?

- Bẩm Tiểu vương gia, Ty chức đã phái một số công sai đi tìm dấu vết vụ này nhưng mãi đến nay vân chưa ra tung tích.

Tề Ngọc Phi hỏi :

- Cứ như Tiêu đại nhân thì nhận xét vụ này thế nào?

Tiêu Diễn lúng túng :

- Bảm Tiểu vương gia, chỉ vì Ty chức chưa tìm thấy ánh sáng, nên chưa dám có sự nhận xét như thế nào gọi là chắc chắn cả.

Ngưng lại rồi Tiêu Diễn tiếp :

- Có điều Ty chức nghĩ có lẽ Triệu đại nhân đã bị bọn cường đạo đón chặn ở dọc đường.

- Tiêu đại nhân muốn nói Triệu đại nhân đã bị bọn cuờng đạo, cướp của, giết người?

- Vâng. Bẩm Tiểu vương gia, có thể là như thế lắm.

- Tiêu đại nhân có biết tên cầm đầu bọn cường đạo danh hiệu là gì không?

- Bẩm Tiểu vương gia, thường thường tên tướng cướp này chỉ huy bọn thuộc hạ xuống núi ngăn chặn hành khách qua lại đánh cướp nhưng hắn không thấy xuất hiện nên các quan sở tại cũng không rõ danh hiệu của hắn.

- Nếu bọn cường đạo này cướp của giết người, thì tại sao chẳng tìm ra thi thể của Triệu đại nhân, bọn chúng mang thi thể đi làm gì?

Tiêu Diễn sửng sốt :

- Bẩm Tiểu vương gia, ty chức với mới nghĩ ra điều này, bắt đầu ty chức sẽ thẩm xét lại mọi việc.

Đến đây, Tề Ngọc Phi không hỏi nữa, gương mặt có vẻ trầm ngâm như đang nghĩ ngợi một điều gì đó quan trọng.

Tiểu vương gia không hỏi nữa thì Phân tuần đạo làm sao dám hỏi, nhưng mặt lão bắt đầu đổi sắc, lão gật gật :

- Thật to gan, chấp pháp mà phạm pháp, tội chết như chơi.

Ngay lúc đó, bên ngoài cửa có tiếng thì thâm, và lão võ sư họ Tiêu bước vào mọp mình nói nhỏ :

- Xin thỉnh đại nhân ra ngoài.

Tiêu Diễn nói :

- Trước mặt Tiểu vương gia, có chuyện gì cứ bẩm báo ngay.

Lão võ sư lại mọp mình :

- Bẩm đại nhân, Quân Võ chết rồi.

Tề Ngọc Phi rúng động

Quả thật là lợi hại, họ đã ra tay trước. Sát nhân diệt khẩu, bọn này đã có một lề thói, bất luận là thuộc hạ thân tín hay không.

Tiêu Diễn đứng lên :

- Tại làm sao? Quân Võ làm sao... ở đâu?

Lão võ sư họ Tiêu đáp :

- Bẩm đại nhân, ở tại nhà hắn.

Tiêu Diễn sắc mặt trầm ngâm.

Hải Minh đưa mắt cho Tề Ngọc Phi nhưng cả hai không lên tiếng.