Ân Oán Quan Trường

Chương 4: Thầy bói



Từ trước cửa tiêu cục đổ xuống một đỗi, quả nhiên có một ngã tư.

Góc bên trái là một cái sạp bán dưa hấu. Không có tên thầy bói nào cả.

Người bán dưa thấy Hàn Ngọc Trác nhìn quanh, vội gọi mời :

- Công tử, xin dùng miếng dưa cho đỡ khát, dưa này ngọt lắm, không ngọt không nhận tiền của công tử đâu.

Hàn Ngọc Trác bước lại mỉm cười.

Người bán dưa buông cây quạt trên tay, trao cho hắn một miếng dưa khá bự. Quả thật, quảng cáo không sai, dưa thật ngọt.

Trả tiền xong, Hàn Ngọc Trác cười cười :

- Tôi muốn hỏi thăm một người.

Người bán dưa hỏi :

- Công tử muốn hỏi ai?

- Tôi nghe nói ở đây có một vị thầy bói hay lắm, nhưng không biết ông ta bây giờ còn ở đây xem bói không?

- Công tử muốn bói à?

- Vâng, tôi muốn nhờ bói cho tôi một quẻ.

- Công tử đến trễ quá, ông thầy đó đã ngưng xem bói từ chiều hôm qua...

Nghe như vậy, Hàn Ngọc Trác vụt cau mày, nhủ thầm: “Không lẽ hắn đã xong chuyện rồi sao?”

Lúc này, người bán dưa đưa tay chỉ sang phía bên kia đường và nói tiếp :

- Tôi thấy ông ta quẩy gói vào khách điếm đó, không biết đã đi hay chưa, công tử sang hỏi xem?

Hàn Ngọc Trác cám ơn rồi lật đật băng qua đường.

Không cần phải hỏi ai, vì tấm bảng “Tụ Phong Khách Sạn” quá lớn, vừa qua đường là thấy ngay.

Rất may, hỏi tên tiểu nhị thì được cho biết ông thầy bói hãy còn ở trong phòng.

Theo tay chỉ của tiểu nhị, Hàn Ngọc Trác vừa đặt chân vào dãy phòng phía đông là thấy gã thầy bói đang ngồi trên cái phản của căn phòng thứ nhì trong dãy, cửa không đóng.

Hắn là một gã cao cao, ốm ốm, tướng mạo không có gì đặc biệt, chỉ có đôi mắt tèm nhem nhắm lại; chỗ hai con mắt sâu quắm y như hai cái lỗ, người yếu bóng vía nhìn cái là phát ớn.

Có lẽ cả hai con mắt của hắn đã rơi cả ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân dừng trước cửa phòng mình, gã thầy bói hỏi :

- Vị nào đó?

Hàn Ngọc Trác vừa bước thẳng vô cửa vừa nói :

- Tôi nghe tiếng thầy đoán quẻ hay lắm nên đến đây cầu xem kiết hung.

Gã thầy bói nhỏm mình như muốn đứng dậy, nhưng hắn chỉ hơi nghiêng chào khách rồi ngồi y chỗ cũ, hắn hỏi :

- Làm sao khách quan biết tôi ở nơi đây?

Hàn Ngọc Trác cười :

- Tôi có miệng, nói được, hỏi được mà! Tự nhiên là phải biết chớ sao không!

Nhìn trên bàn, thấy một cái gói hành trang đã được buộc lại kỹ luỡng và cây gậy đặt kế bên, Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Bộ thầy định đi phải không?

Gã thầy bói đáp :

- Ði tìm chỗ khác, ở đây không có người chiếu cố, kiếm chén cơm coi bộ quá khó khăn.

Hàn Ngọc Trác cười nhẹ :

- Tôi không phải chiếu cố tiên sinh đây sao? Theo tôi nghĩ thì tại đây ít nhất cũng đã có hai người chiếu cố đến tiên sinh chứ có phải không đâu?

Gã thầy bói mặt hơi đổi sắc, nhưng rồi hắn lại cười ngay :

- Tự nhiên, tự nhiên! Nếu một vài người mà cũng không có nữa thì kẻ đui này chết đói còn chi.

Ðổi giọng liền, ra vẻ vồn vả, gã thầy bói đưa tay :

- Xin khách quan cứ ngồi tạm...

Hàn Ngọc Trác nói tiếng cám ơn và kéo một cái ghế trong phòng ngồi xuống. Gã thầy bói mỉm cười :

- Khách quan đã đến đây thì quả thật là vinh hạnh, nhưng chẳng hay khách quan muốn bói chuyện chi? Cầu gia đạo, thương trường, quan chức... tình duyên?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Tôi muốn hỏi về một người.

Gã thầy bói hỏi lại :

- Chẳng hay khách quan muốn hỏi về ai?

- Tôi muốn nhờ vào quẻ linh của tiên sinh để tìm kiếm người.

Gã thầy bói lắc đầu :

- Xin lỗi, bói toán chỉ có thể định kiết hung, chứ còn việc kiếm người thì không thể được.

Hàn Ngọc Trác tiếp :

- Tiên sinh à! Tôi đã đến đây, mong tiên sinh đừng để cho tôi phải uổng công...

Gã thầy nói từ từ đáp :

- Nếu muốn tìm người mà lại hỏi gã mù này thì quả thật là uổng công...

Hắn vừa nói vừa cầm lấy cây gậy, hắn nói thật chậm, nhưng tay hắn lại thật nhanh. Hắn tuy mù nhưng cây gậy của hắn y như có mắt, thật là chính xác. Hắn vừa nhấc lên, đầu gậy đã sát vào tâm mạch của Hàn Ngọc Trác.

Hàn Ngọc Trác lật bàn tay bắt lấy cây gậy một cách nhẹ nhàng, vừa giữ cây gậy hắn vừa cười lớn :

- Tiên sinh, tôi coi bói có trả tiền mà!

Gã thầy bói hừ hừ trong cổ họng và giựt mạnh cây gậy lại.

Hàn Ngọc Trác ngồi vững như không, cây gậy dính cứng trong tay hắn. Gã thầy bói đỏ mặt, Hàn Ngọc Trác lại cười :

- Thật là lầm lẫn quá, tôi cứ tưởng gậy bằng cây không ngờ lại bằng sắt...

Giờ đây mặt gã thầy bói xạm lại và hắn bỗng bật cười :

- Không ngờ kẻ đánh xe mà thủ pháp lại khá như thế này!

Hàn Ngọc Trác buông gậy và hỏi tiếp :

- Tiên sinh, việc tôi hỏi như thế nào?

Gã thầy bói trầm giọng :

- Ngươi giải huyệt cho lão Tần phải không?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Vâng, thứ độc môn thủ pháp đó quả đã làm cho Lương gia tiêu cục phải một phen vất vả.

Gã thầy bói gằn giọng :

- Ngươi không phải là người của Lương gia huynh đệ!

Hàn Ngọc Trác không đáp lại, chỉ tiếp tục :

- Thủ pháp đó quả có làm cho Lương gia huynh đệ phải khó khăn, nhưng chỉ khó khăn một chút thôi chứ thật ra, Lương gia huynh đệ đâu phải không người.

Gã thầy bói đổi giọng :

- Các hạ biết đó là thủ pháp gì không?

- Tự nhiên, nếu không biết thì làm sao có thể giải khai?

- Nghe giọng nói hình như các hạ chỉ khoảng hai mươi niên kỷ?

- Thính giác của tiên sinh quả là tinh...

Gã thầy bói vụt cau mày :

- Trên dưới hai mươi tuổi mà lại biết thủ pháp đó à?

Hàn Ngọc Trác trả lời :

- Tôi đã giải khai thủ pháp đó, tiên sinh rất có thể không tin ở mình, không tin người của mình?

Gã thầy bói gặn lại :

- Người của mình, ai là người của mình?

Hàn Ngọc Trác cười nhẹ :

- Quẻ bói của tiên sinh như thần, sao tiên sinh lại hỏi như thế?

Gã thầy bói vụt cười lớn :

- Các hạ đã lầm rồi, ta cho rằng hắn chỉ là một tên không ra gì, một tên sợ chết...

Hàn Ngọc Trác chận lời hắn :

- Tiên sinh, con người đó không quan trọng...

Gã thầy bói xua tay và hỏi :

- Có thể cho ta biết danh tánh hay không?

Hàn Ngọc Trác từ tốn :

- Tại hạ tên Hàn Ngọc Trác

Gã thầy bói cau mày lập lại :

- Hàn Ngọc... Trác!

Và hắn như hơi bị giật mình, hỏi tiếp :

- Các hạ và Hàn gia vùng Quan ngoại có quan hệ như thế nào?

Hàn Ngọc Trác cười :

- Tiên sinh, trên đời này họ Hàn nhiều lắm!

Gã thầy bói gằn lại :

- Như vậy các hạ không phải là người của nhà họ Hàn vùng Quan ngoại?

- Tôi đã nói rồi, họ Hàn đâu phải chỉ có một nhà vùng Quan ngoại.

Trầm ngâm một chút, gã thầy bói bói lầm thầm :

- Rất tiếc là ta không thấy được các hạ...

Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Nếu thấy được thì sao?

- Nếu ta thấy được, ta sẽ biết rõ các hạ có phải người nhà họ Hàn vùng Quan ngoại hay không?

- Nhà họ Hàn vùng Quan ngoại trên mặt có đề chữ hay sao?

- Chữ thì không có đề, nhưng người nhà họ Hàn đó có chút khác hơn người khác.

Nghe vậy, Hàn Ngọc Trác “à, à” hai ba tiếng :

- Quả là chuyện lạ chưa từng thấy, nhưng nhà họ Hàn đó khác người ở chỗ nào thế? Họ thiếu một con mắt hay nhiều hơn người khác một cái lỗ mũi?

Gã thầy bói lắc đầu :

- Ta không thể diễn tả bằng lời nói một cách minh bạch, nhưng nếu ta thấy được thì ta sẽ nhận ra rõ ràng.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Thật lòng tôi rất mong rằng tiên sinh có thể thấy được tôi.

Gã thầy bói nói chầm chậm :

- Nếu các hạ là người của nhà họ Hàn, ta tin các hạ biết được thủ pháp đó, nhưng nếu quả thật các hạ không phải từ nhà họ Hàn đó, ta khẳng định rằng các hạ không làm sao biết được.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Phải hay không phải nhà họ Hàn vùng Quan ngoại, điều đó không quan hệ...

Gã thầy bói chận lại :

- Các hạ có thể giấu được ta, nhưng các hạ không thể giấu bất cứ ai của bản môn.

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Ta thấy ta và tiên sinh không cần phải phí mất thì giờ vô ích về chuyện đó...

Gã thầy bói vụt trầm giọng :

- Các hạ đã biết “Tàn Khuyết môn”, tự nhiên các hạ phải biết rõ quy củ của Tàn Khuyết môn rồi chứ?

Hàn Ngọc Trác thản nhiên :

- Người của Tàn Khuyết môn thủ khẩu như bình, có thể chết chứ không có thể tiết lộ điều gì với người khác?

Gã thầy bói gật đầu :

- Ðúng

Hàn Ngọc Trác tiếp :

- Tàn Khuyết môn sáng lập từ sáu mươi năm về trước, chỉ lóe lên rồi biến mất, công phu thuộc về độc môn của họ không hề bộc lộ trên giang hồ lần nào nữa, điều đó làm cho thiên hạ không làm sao hiểu được nguyên nhân...

Gã thầy bói hỏi :

- Nhưng các hạ thì biết?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Tôi cũng không biết, nhưng tôi đoán rằng Tàn Khuyết môn nhất định là phải có bí ẩn gì đó, gặp khó khăn? Nếu không thì chẳng bao giờ vừa sáng nghiệp trong vòng một năm mà đã chịu im hơi lặng tiếng cho đến giờ.

Gã thầy bói làm thinh.

Cố tìm trên gương mặt của hắn, nhưng Hàn Ngọc Trác chỉ hoài công, vì hắn không lộ một vẻ gì...

Nhìn gã thầy bói một lúc, Hàn Ngọc Trác lại nói chầm chậm :

- Ngày nay, sau hơn sáu mươi năm. Tàn Khuyết môn đột nhiên lại xuất hiện trên giang hồ, trong hoàn cảnh như thế, tôi không thể cho rằng Tàn Khuyết môn đang đối đầu với nhiều kẻ địch...

Gã thầy bói cười lạt :

- Các hạ muốn đề cập vụ Lương gia huynh đệ tiêu cục phải không?

Hàn Ngọc Trác trầm giọng :

- Lương gia huynh đệ như hột cát trong sa mạc, đâu có đáng kể chi, họ không thể được xem là quan trọng như một số môn phái khác thanh thế lẫy lừng...

Gã thầy bói nói :

- Các hạ cứ nghĩ, hiện nay Tàn Khuyết môn đến đâu, có mấy môn phái chẳng phải cúi đầu?

Như không để ý đến câu nói của hắn, Hàn Ngọc Trác cứ nói tiếp, theo ý của mình :

- Tôi muốn nói về chuyện khác, tôi muốn đề cập về phương diện triều đình.

Gã thầy bói nhún vai :

- Chuyện đó xin các hạ hãy yên lòng, nếu Tàn Khuyết môn mà sợ thì chắc chẳng khi nào nhúng tay vào.

Hàn Ngọc Trác nhướng mắt :

- Nhưng Triệu đại nhân đối với Tàn Khuyết môn vốn không thù oán...

Gã thầy bói cười :

- Bất cứ một đại môn phái nào trong giang hồ, cũng đều không bàn đến chuyện thù oán hay không với triều đình và đám đại thần phong cương thác thổ.

Hàn Ngọc Trác hỏi :

- Thế thì tại sao Tàn Khuyết môn lại bắt cóc Triệu đại nhân?

Gã thầy bói đáp :

- Chuyện này các hạ không nên hỏi ta!

Hàn Ngọc Trác gằn giọng :

- Tiên sinh định đem mạng lưu lại tại Đại Danh phủ này sao?

Gã thầy bói nhếch môi :

- Nếu các hạ lưu lại được thì ta cũng cho là được.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Ngày nay, nghĩa là một ngày sau sáu mươi năm trước, tại hạ rất hân hạnh diện kiến người của Tàn Khuyết môn, vì thế, tại hạ không muốn chỉ mới gặp lần đầu mà đã làm tổn thương hòa khí. Vậy chẳng hay có thể cho tại hạ diện kiến quý Môn chủ được không?

Gã thầy bói gặn lại :

- Các hạ cho đó là chuyện cần thiết lắm sao?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Nếu quả không cần thiết thì tại hạ đâu có nói làm chi!

Gã thầy bói trầm trầm :

- Cho dầu các hạ có gặp bản Môn chủ, các hạ cũng không thể nào mang người về được.

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Chuyện đó có lẽ cần phải gặp mặt Môn chủ rồi mới quyết đoán được!

Hắn đứng lên hỏi tiếp :

- Chẳng hay bao giờ và tại nơi nào, tại hạ có thể diện kiến quí Môn chủ?

- Điều đó cũng cần xem theo các hạ gấp hay là không.

Hàn Ngọc Trác hỏi lại :

- Theo tiên sinh thì thấy làm sao?

Gã thầy bói nói từng tiếng :

- Tối mai, giờ Tý, phía Đông thành.

Hàn Ngọc Trác nhích ra :

- Đa tạ...

Nhưng khi hắn quay lưng thì nghe tiếng của gã thầy bói :

- Coi chừng...

Hàn Ngọc Trác cười nhẹ, hắn không quay lại, nhưng tay phải lại quặt ra sau, đầu gậy điểm tới của gã thầy bói đã dính cứng trong bàn tay hắn. Gã thầy bói hơi tái mặt.

Hàn Ngọc Trác lên tiếng :

- Không thấy đường mà nhắm thật chính xác tử huyệt như thế thật là hay! Xin cho gửi lại cái này.

Hắn buông cây gậy ra và đi thẳng.

Gã thầy bói bất giác đưa tay rờ vào đầu cây gậy, lần này năm đầu ngón tay của Hàn Ngọc Trác đã in sâu vào đầu gậy sắt...

Tên thầy bói nét mặt giật giật, hắn mấp máy đôi môi như muốn nói, nhưng hắn biết Hàn Ngọc Trác đã đi xa

* * * * *

Cửa lớn của Lương gia tiêu cục vẫn mở rộng như thường ngày, nhưng bên trong thật vắng vẻ.

Chín anh em họ Lương, không vẫn đủ mười nhưng người thứ hai đã nằm trong linh cữu và đang quàn tại trung đường. Họ ngồi vây quanh cái bàn tròn, nét mặt người nào cũng thật trầm trọng.

Như vậy là tất cả các tiêu sư của các Phân chi đã được di tản cả rồi.

Vừa thấy Hàn Ngọc Trác bước vào, cả chín anh em cùng đứng dậy và Thiên Long lên tiếng trước :

- Tam thiếu gia, đã có kết quả rồi chứ?

Hàn Ngọc Trác cúi đầu chào mọi người và thuật lại cuộc gặp gỡ giữa hắn và gã thầy bói.

Lương Thiên Long biến sắc :

- Tam thiếu gia, thế thì làm sao chúng ta có chứng cứ?

Trầm ngâm một chút, Hàn Ngọc Trác nói :

- Đại thúc cho mời Tần Đức Nghĩa để tiểu điệt nói chuyện với ông ta.

Thanh Long quay lại bảo :

- Lão tam!

Thiên Đạt ứng tiếng và đi vào trong. Một lát sau, Tần Đức Nghĩa theo ra. Lão cung tay hỏi Hàn Ngọc Trác :

- Chẳng hay Hàn thiếu hiệp cho gọi lão phu có chuyện chi?

Hàn Ngọc Trác đáp lễ :

- Không dám! Xin thỉnh Tần lão gia ngồi, vãn sinh có chuyện mong nhờ Tần lão gia giúp đỡ.

Mọi người ngồi xuống xong, Hàn Ngọc Trác mở lời :

- Vãn sinh có một chuyện bất đắc dĩ phải thỉnh giáo Tần lão gia, mong Tần lão gia lượng thứ.

Tần Đức Nghĩa đáp :

- Hàn thiếu hiệp có chuyện chi cứ dạy, lão phu nguyện rửa tai nghe...

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

- Tần lão nói quá lời...

Hắn ngưng lại như để cho người đối diện thêm chú ý, rồi tiếp :

- Chắc Tần lão gia đã thấy, trong Lương gia tiêu cục, những thành phần cần di tản thì đã di tản cả rồi?

Tần Đức Nghĩa gật đầu :

- Lão phu đã có nghe Lương tổng tiêu đầu cho biết. Thật ra thì tai họa này đều do Triệu đại nhân và lão phu mang đến cho Lương gia huynh đệ tiêu cục, chính lão cũng cảm thấy rất bất an...

Hàn Ngọc Trác từ tốn :

- Tần lão gia nói thế thì hóa ra Lương gia huynh đệ tiêu cục các vị đây không biết chuyện phải trái, nhân nghĩa gì cả hay sao? Triệu đại nhân nhờ Lương gia tiêu cục hộ tống, ngồi xe của Lương gia, vừa ra khỏi Đại Danh phủ là ngộ nạn, đúng lý, đó là chuyện Lương gia huynh đệ sơ xuất bất lực...

Tần Đức Nghĩa nói :

- Chuyện đến nỗi này. Hàn thiếu hiệp cũng không nên nói gì nữa mà làm chi, đã đành Triệu đại nhân và lão phu ngồi xe của Lương gia rồi ngộ nạn, nhưng nếu không phải vì Triệu đại nhân thì Lương gia huynh đệ đâu có phải mang tai... cứ như thế thì kể như... huề...

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Tần lão gia nói thế khiến Lương gia huynh đệ càng bất an hơn nữa, vì trong Lương gia tiêu cục, người nào cũng là kẻ giang hồ, đem công sức ra để đổi lấy bát cơm. Vũ khí luôn luôn vấy máu để mưu cầu sự sống, đi vào nguy hiểm để mưu sự sinh tồn, đó là chuyện tất nhiên.

Lại ngưng một chút như thể đắn đo, Hàn Ngọc Trác nói tiếp :

- Chính vì lẽ đó, Lương gia huynh đệ chúng tôi thấy không thể lưu Tần lão gia ở đây, ngại nguy hiểm sẽ đến với Tần lão gia.

Tần Đức Nghĩa khoác tay :

- Không, không... đâu lại có chuyện như thế? Lão phu theo Triệu đại nhân bao nhiêu năm nay, chuyện hung hiểm cũng đã kinh qua rồi, nếu Hàn thiếu hiệp bằng lòng, lão phu sẽ đến Đại Danh phủ, chiêu tập quân binh, dù cho không mấy đắc dụng cho lắm, nhưng ít ra họ cũng có thể làm cho kẻ địch e dè...

Hàn Ngọc Trác vòng tay :

- Đa tạ Tần lão gia, Lương gia huynh đệ người nào cũng thuộc giới giang hồ, thì chuyện giang hồ Lương gia sẽ có phương cách giải quyết, không dám làm kinh động đến quân binh.

Tần Đức Nghĩa cười lớn :

- Hàn thiếu hiệp khách sáo thì thôi, lão phu tuy không đáng kể vào đâu, thế nhưng bằng một tấm danh thiếp để cho Đại Danh phủ xuất binh cũng không phải là chuyện khó khăn.

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Thiệt tình đa tạ Tần lão gia, lòng tốt của Tần lão gia, Lương gia huynh đệ tiêu cục xin ghi nhận, nhưng...

Ngưng chút, Hàn Ngọc Trác bất chợt chuyển sang chuyện khác :

- Tần lão gia, có chuyện này quan hệ rất lớn đến Lương gia huynh đệ, cho nên vãn bối có chuyện không thể không thưa lại với Tần lão gia.

Tần Đức Nghĩa xua xua tay :

- Hàn thiếu hiệp cứ nói, lão phu vốn không phải hạng người không dám nghe lời nói thẳng.

Hàn Ngọc Trác trình bày :

- Cách đây một ngày, vãn sinh có gặp một vị tiên sinh bói toán tại Tự Phong khách sạn, cứ theo vãn sinh biết thì người ấy vốn là người của Tàn Khuyết môn sáu chục năm trước...

Tần Đức Nghĩa biến sắc, nhưng lão ta lấy lại bình tĩnh thật nhanh, lão hỏi :

- Hàn thiếu hiệp muốn nói với lão phu chuyện ấy là có ý chi?

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

- Lương gia huynh đệ tiêu cục không phải là kẻ hồ đồ, vì thế cũng như Tần lão gia đã nói, chuyện đã đến nước này, vãn sinh mong rằng Tần lão gia nên nói thật.

Lần này Tần Ðức Nghĩa thất sắc thấy rõ, lão lặng đi một chút rồi gật gù :

- Thật hay, thật ta không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày mà Hàn thiếu hiệp đã biết được nhiều chuyện như thế!

Hàn Ngọc Trác vẫn giữ nụ cười :

- Cũng không có chi, chẳng qua vãn sinh có phần cẩn thận thế thôi, nhưng nếu Tần lão gia không làm cho ló mối thì vãn sinh cũng khó mà phăng được.

Tần Ðức Nghĩa bây giờ hoàn toàn bình tĩnh như thường, lão à à hai ba tiếng và hỏi :

- Nhưng chẳng hay lão phu đã ló mối chỗ nào? Mong Hàn thiếu hiệp chỉ giáo cho, để sau này lão phu hành sự cẩn thận hơn nữa.

Bọn Lương gia huynh đệ và cả Hàn Ngọc Trác đều phải phục thầm thái độ của lão già này, kể cũng thuộc về loại cứng.

Hàn Ngọc Trác nhìn lão thật sâu và nói :

- Tần lão gia đã bảo rằng quần liêu hảo hữu của Triệu đại nhân đã tiễn người đến tận Cam Thiền?

Tần Ðức Nghĩa gật đầu :

- Ðúng rồi, Hàn thiếu hiệp, đó là sự thật!

Hàn Ngọc Trác lắc đầu :

- Tần lão gia, Lương gia tiêu cục đã cho người đến tận nơi để điều tra, kết quả được biết rằng người đưa Triệu đại nhân đến tận Cam Thiền chỉ là hai người môn sinh của Triệu đại nhân, còn quần liêu bạn bè của người chỉ tiễn ra khỏi thành là trở lại.

Tần Ðức Nghĩa cười cười :

- Quý tiêu cục hành sự thật là chu đáo, nhưng Hàn thiếu hiệp nhận đó là chỗ “ló mối” của lão phu hay sao?

Là những người cam đảm, đã từng xem cái chết như lông hồng, nhưng bọn Lương gia huynh đệ cũng phải ngầm thán phục sự bình tĩnh như khách qua đường.

Hàn Ngọc Trác tiếp :

- Như thế, trừ khi có người cố ý tiết lộ hành trình của Triệu đại nhân thì những kẻ khác không làm sao biết được.

Tần Ðức Nghĩa gật gù :

- Lão phu thật không thể phủ nhận đó là một chuyện sơ xuất, xem chừng, bất luận làm một việc gì thì cần phải bố trí cho thật chu mật, từ công việc đến lập luận mới được, lão phu xin đa tạ Hàn thiếu hiệp chỉ giáo điều sơ xuất đó.

Thật đúng là một tay cừ, chuyện đã đến như thế, cái chết chỉ mành treo đá nặng, thế mà lão nói chuyện y như chẳng có ai làm gì lão được.