[ABO] Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 20: “Tức tôi đi, cho tức chết này!”



Chúc Diệu Uyên nói: “Không, sao vậy?”

Trương Thông châm thuốc lá, lưng dựa phía sau, rít sâu một hơi, “Tao nghe mấy đứa bạn nói, nó đến chợ đen đầu cơ trục lợi được không ít dược vật nghiên cứu, phần lớn thuốc đều vi phạm quy lệ chưa qua quốc gia kiểm định, không biết nó lấy từ đâu ra.”

Chúc Diệu Uyên cực kỳ kinh ngạc: “Đầu cơ trục lợi thuốc vi phạm quy lệ? Nó không muốn sống nữa à?”

“Ai mà biết nó suy nghĩ thế nào,” Trương Thông giễu cợt, “Nói đi Diệu Uyên, lúc đầu mày làm sao quen được tên tiểu bạch kiểm âm trầm này vậy, tẩm ngẩm tầm ngầm, nhìn đã thấy đếch phải hạng tốt lành gì.”

“Được rồi, hai ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.” Chúc Diệu Uyên mắng nhẹ hắn đôi câu, “Còn về quen biết như thế nào…”

Hắn suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra nổi nguyên do.

Dương Gia rất tự nhiên dung nhập vào cuộc sống của hắn, giống như đợi đến khi hắn ý thức được, Duơng Gia đã ở đó, có lúc bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm trò chuyện tán gẫu một chút___đương nhiên phần lớn là hắn nói, hắn cũng không có ác cảm với Dương Gia, cứ thế làm bạn được bốn năm đại học.

Mà khoảng thời gian bốn năm này, Trương Thông lại không ở đây, hắn bị cha hắn ném đi nước ngoài.

Suy đi nghĩ lại nửa ngày không có kết quả, hắn lắc lắc đầu, nhất thời sắc mặt trông vô cùng bí mật: “Tao hoàn toàn không nghĩ ra.”

Trương Thông có chút mơ hồ: “Không nghĩ ra?”

“Chẳng nhẽ mày làm việc mệt quá đến ngu đi,” Trương Thông chỉ vào chính mình, “Thế tao thì sao? Hai ta quen nhau thế nào chắc mày còn nhớ được chứ?”

Chúc Diệu Uyên cười ra tiếng: “Cha mày dẫn mày đến nhà tao chơi, mày cướp đồ chơi của tao để tao phải đánh cho một trận, mày khóc lóc thảm thiết nuốt luôn nước mũi của mình, con mẹ nó chuyện này tao có thể nhớ cả đời.”

Nhắc đến Trương Thông liền phát cáu, “Phắn qua một bên đi, thế Tuân Trường Thanh còn nhớ không?”

“Trong hoạt động thương nghiệp, hắn đưa danh thiếp cho tao,” Chúc Diệu Uyên nhướn mày, “Mày làm sao, tra khảo như bạn gái tao thế, tao thật sự không muốn làm gay với mày đâu.”

“Mày ra đây,” Trương Thông dụi điếu thuốc rồi xắn tay áo, cười chỉ tay vào hắn mắng, “Hôm nay không giết chết mày, tao và mày cùng họ.”

Trò chuyện xong, Chúc Diệu Uyên đến trụ sở của Chung Văn Nhiễm trước, trong trụ sở vốn hề không có ngày nghỉ, rất nhiều người đều làm việc giống như thường ngày, bao gồm cả Chung Văn Nhiễm.

Hắn đã quen cửa quen nẻo, lần này ngay cả người phụ trách cũng không làm kinh động đã chạy tới phòng làm việc của Chung Văn Nhiễm.

Chung Văn Nhiễm không có ở đây, hiện giờ anh chủ yếu ngâm mình trong phòng thí nghiệm, rất ít khi ở phòng làm việc.

Chúc Diệu Uyên nhớ người sớm chiều không ngơi, dù là được ngửi một chút mùi hương thôi cũng tốt, hắn ngồi vào vị trí cũ, lục lọi cây bút Chung Văn Nhiễm thường dùng, đặt trên đầu mũi hít một hơi, khuôn mặt phủ một nụ cười tươi rói.

Trên bút có chút mùi kim loại, còn có một lớp mùi mồ hôi do trường kỳ sử dụng dính vào, pheromone rất nhạt.

Hắn vân vê trong lòng bàn tay, trầm ngâm chốc lát, dù sao bốn phía cũng không có người, lén lén lút lút bỏ vào túi, ngay sau đó liền như không có chuyện gì sửa sang cổ áo một chút, lấy di động ra gọi điện.

Hắn gọi cho mấy người quen ở chợ đen, Dương Gia bán cái gì hắn không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng nếu cậu ta xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt ngồi yên.

Sự việc vốn chỉ cần gọi điện thoại hỏi thăm một cái là có thể giải quyết, nhưng sau khi điện thoại kết nối, đột nhiên hắn nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện với Trương Thông, liền nhiều chuyện hỏi thêm mấy câu.

“Cậu ta à,” người bên kia điện thoại cười nịnh bợ với hắn: “Haiz, chính là cái loại thuốc ức chế bản tăng cường đó, trên thị trường không cho bán, chợ đen cũng rất ít người có hàng, vật hiếm ắt sẽ quý, ăn tiền rất nhanh, ngài chắc hiểu.”

Chúc Diệu Uyên ngẩn ra, hình như hắn đã nghe nói qua về loại thuốc ứng chế này, tổn thương rất lớn với cơ thể người, có thể áp chế omega trong trạng thái phát tình trở về, lượng thuốc quá lớn rất dễ dàng tử vong.

Bởi vì quốc gia nghiêm cấm loại thuốc này, cộng thêm không có bao người muốn chết, thế nên nguồn hàng hóa không nhiều___nhưng cũng không phải là không ai muốn nó, khi một đồ vật nào đó trở nên khan hiếm, thường thường sẽ bị thổi thành giá trên trời.

Chúc Diệu Uyên tưởng tượng đến dáng vẻ Chung Văn Nhiễm lúc bị tiêm thuốc ức chế, liền sinh ra chút thương xót hiếm hoi đối với quần thể omega này, càng thêm tức giận đối với hành động của Dương Gia.

Hắn quyết định nói chuyện với Dương Gia một phen.

Cúp điện thoại, hắn nhìn ra cửa sổ chân trời đã tối mịt, tối nay không có ánh trăng, cả màn trời tựa như hòa tan với mực.

Hắn định suy nghĩ lại quá trình quen biết với Dương Gia, nhưng lại chấm dứt bằng thất bại, mảng ký ức ấu hoàn toàn trống rỗng, hắn không nhớ mình đã từng làm phẫu thuật về ký ức nên theo lý thuyết không nên xuất hiện việc đứt đoạn khoảng ký ức lớn như vậy.

Nhưng nó vẫn cứ xuất hiện rồi, hắn định xâu chuỗi lại ký ức đoạn thời gian đó lại với nhau, nhưng ký ức con người giống ngăn kéo, đều là những mẩu liên tiếp nhau, trừ phi có vật gì đó đụng đến mở ra mới có thể nhớ lại đoạn trí nhớ đó.

Nói ví dụ như bây giờ có người hỏi hắn thứ năm tuần trước ăn gì, hắn dồn sức nhớ lại, giống như không có chìa khóa nhưng lại muốn kéo tung ngăn kéo ra, tất nhiên là không thể kéo nổi, nhưng nếu trước mặt xuất hiện một thứ gì đó liên quan thì ___ thứ năm tuần trước hắn ăn quýt, anh đào và táo, trước mặt xuất hiện quả quýt, quả quýt chính là chìa khóa, mở ngăn kéo ra, anh đào và táo cũng nối tiếp mà nhớ lại.

Điều này cũng đại biểu rằng, có lẽ trí nhớ của hắn không phải xuất hiện việc đứt đoạn mà là nhất thời nhớ không nổi, mạch suy nghĩ không có cách nào ngưng kết lại với nhau.

Trong lòng mình, Chúc Diệu Uyên cũng không muốn tạo hiềm khích với bạn bè, tuy nói chuyện của Chung Văn Nhiễm đã mơ hồ làm cho bọn họ đường ai nấy đi; Còn về lý trí, hắn đã nổi lòng nghi ngờ, hơn nữa nghi ngờ rất mạnh, hắn rất muốn tới chất vấn Dương Gia ngay lúc này, nhưng hắn không thể. 

Hắn thò vào túi áo sờ một cái, cảm giác được độ lạnh lẽo của cây bút, mệt mỏi trong lòng mới giảm xuống chút.

Chúc Diệu Uyên nghĩ, công việc của Chung Văn Nhiễm có phần quá vất vả rồi, thời gian ở chung giữa bọn họ bị ép xuống chỉ còn lại có tí xíu, mà tí xíu này còn là hắn nỗ lực tranh giành được.

Thi thoảng tăng ca thức đêm còn được, nhưng ngày nào cũng thức thì ai mà chịu cho nổi?

Mới đầu hắn muốn ký hợp đồng để Chung Văn Nhiễm tới đây, chẳng ngờ sẽ là tới trụ sở chứ không phải công ty, thế là cứ coi như hắn đưa người về đây được rồi, hai người họ cũng chỉ gặp được nhau mấy lần.

Lúc hắn đang lén lút suy tính, nếu như đánh tiếng với mấy vị giám đốc, giảm bớt lượng công việc của Chung Văn Nhiễm liệu anh có tức giận không nhỉ thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, người đến mặt đối mặt với hắn, ngay sau đó thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy.

Chúc Diệu Uyên biết ý nghĩa tiếng thở dài của anh chính là: Sao cậu lại tới nữa rồi.

Chung Văn Nhiễm dụi mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Đừng có cứ gác chân lên bàn của tôi, đế giày có rất nhiều vi khuẩn.”

Chúc Diệu Uyên ngoan ngoãn bỏ xuống, dang hai tay về phía anh; “Bé cưng tới ôm nào.”

Chung Văn Nhiễm đã luyện thành thói quen ngó lơ hắn, đi qua sửa sang lại tài liệu, trên người anh mang theo rất nhiều mùi của đồ cách ly, một vòng quanh cổ còn đỏ ửng.

Anh lục lọi bàn, lục hết một lượt, đột nhiên nói: “Bút tôi đâu rồi?”

Chúc Diệu Uyên mặt không đỏ tim không loạn: “Không phải trong tay anh đang cầm đó sao.”

Chung Văn Nhiễm muốn nói là một cây khác, cây bút kia anh dùng đã quen, đi đến đâu cũng mang theo đó, anh là một người không thích sự thay đổi, mất một cây bút là chuyện nhỏ, nhưng sẽ không vui một khoảng thời gian.

Trước kia mẹ nói anh như vậy là trường tình.

Thấy anh rõ ràng suy sụp hẳn xuống, Chúc Diệu Uyên cơ hồ muốn hai tay dâng bút lên, hôn lên môi anh nói xin lỗi.

Nhưng Chung Văn Nhiễm không làm lòng áy náy của hắn duy trì đến một giây đồng hồ, bởi vì anh vừa cúi đầu viết vừa nói: “Cậu không cần mỗi ngày đều tới chờ tôi, tôi có rất nhiều công việc cần hoàn thành, mấy ngày nay tôi vốn có thể ở lại trong công ty, nhưng nếu cậu tới chờ tôi, tôi chỉ có thể để cậu đưa về nhà ngủ một giấc mà thôi.”

Ý tứ anh rất rõ ràng, Chúc Diệu Uyên không ngờ hắn cực cực khổ khổ chờ anh tới nửa đêm, thế mà lại đổi lấy kết luận vô ơn này, giận đến nỗi hít thở không thông, nắm cổ tay anh kéo anh tới trước mặt: “Anh nhắc lại một lần nữa?”

Chung Văn Nhiễm cau mày, ngước mắt lên nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp thuần khiết như ánh trăng, “Nhắc lại lần nữa cũng giống vậy.”

“Anh là cái đồ không có lương tâm,” Chúc Diệu Uyên nắm lấy cằm anh, vuốt ve vết đỏ in thành vòng trên cổ anh, toàn bộ hỏa khí mới bừng bừng lên lại hóa thành đau lòng, “Nhìn đi cổ anh sắp sưng thành cổ heo rồi mà còn bướng với tôi, còn ở công ty suốt đêm làm việc, điều kiện cơ thể anh thế nào còn không tự rõ.”

“Đây là dự án của cậu, thấy tôi bán mạng cậu hẳn nên cảm thấy vui mới phải,” Chung Văn Nhiễm muốn gạt hắn ra, nhưng lay động được, “Đau, buông tay.”

Chúc Diệu Uyên cố ý ấn một cái, xấu xa nói: “Còn biết đau? Tôi cứ không buông đó, để anh tức chết tôi.”

Cuối cùng Chung Văn Nhiễm cũng không nhịn được nói ra câu anh trước giờ anh vẫn luôn muốn nói: “Cậu thật là trẻ con.”

“Tôi trẻ con?” Chúc Diệu Uyên đã hoàn toàn tức đến bật cười, “Ngoại trừ tuổi tác anh lớn hơn tôi ba tuổi ra, phương diện nào anh chín chắn hơn tôi anh nói thử một chút xem.”

Chung Văn Nhiễm không mặn không nhạt nói: “Tôi so với cậu nhiều hơn một lần kết hôn.”

Trong chớp mắt Chúc Diệu Uyên đứng hình.

Câu này của anh thật sự có thể nói là chọc đúng chỗ đau người ta, chuyện Chúc Diệu Uyên vẫn luôn để ý cứ thế bị anh nói toẹt ra, hắn vừa tức vừa buồn cười, hung hăng ôm lấy Chung Văn Nhiễm, chôn mặt xuống cổ anh hít một hơi thật sâu: “Ký hiệu lần trước đều tiêu mất rồi?”

Cơ thể Chung Văn Nhiễm run lên, lần này đến phiên anh cứng người.

Chúc Diệu Uyên há miệng, nhưng lại ngẩng đầu cắn một miếng lên dái tai anh, sức lực mạnh hơn thường lệ khiến anh cảm nhận được cơn đau nhói, giọng nói  hắn cách tai Chung Văn Nhiễm rất gần, mang theo ý vị như đang nghiến răng nghiến lợi.

“Tức tôi đi, cho tức chết này!”

~ Hết chương 20 ~